Hàng Tư quay đầu nhìn Phương Sênh đầy ngỡ ngàng, rất lâu sau mới cảm thán: "Cậu hay thật đấy, chứng minh cho mình cậu thuộc tuýp người đặt tình yêu lên hàng đầu một cách không chút kiêng dè gì phải không? Có thể nguy hiểm tới tính mạng đấy, Phương cô nương à."
Phương Sênh phản đối, cười ha ha: "Nếu là một cậu thanh niên khác thì cũng thôi, nhưng cuộc đời hiếm có lắm mới gặp được một thanh niên tuyệt như anh Bách Tiêu, vậy thì có thể tuyên bố một câu: Sinh mệnh rất đáng quý, nhưng giá trị của tình yêu càng cao hơn. Mình chỉ biết yêu nhưng mình hãnh diện về điều đó."
"Lại còn sinh mệnh rất đáng quý nhưng tình yêu giá trị hơn. Tốt nhất cậu đừng để bố cậu nghe được câu này, không chắc ông ấy sẽ đau lòng mà thổ huyết mất." Hàng Tư khó xử: "Tỉnh táo lại đi cô Phương ơi, anh Bách Tiêu hiện tại đối với cậu mà nói chỉ có sự hấp dẫn về mặt nhan sắc, nếu nói cậu hiểu anh ấy thì cũng chưa hiểu lắm đâu."
Phương Sênh dựa đầu vào vai Hàng Tư, thở dài: "Tư Tư à, mọi câu chuyện tình yêu sét đánh đều bắt đầu từ việc ưng ý nhan sắc, thế nên bây giờ chỉ đơn thuần dựa vào nhan sắc của anh Bách Tiêu đã đủ khiến mình hy sinh tất cả cho anh ấy rồi. Cậu phải hiểu, không phải ai cũng đẹp trai được như vậy đâu."
Hàng Tư đẩy cô ấy: "Mình không muốn nói chuyện với cậu nữa. Cậu đi luôn đi, đi ngay đi."
"Đừng, chúng ta là bạn bè tốt nhất, mình đi rồi cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732351/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.