Hàng Tư hét xong tiếng ấy, tạm thời chưa bàn đến việc tình hình bên phía Niên Bách Tiêu ra sao, một giây sau ở bên này, Phương Sênh đã cúi thấp người xuống, đến hơi thở cũng hổn hển hơn nhiều: "Trời ơi, người chị em! Cậu quen anh ấy à!"
Hàng Tư cúi xuống quan sát phản ứng của Phương Sênh, cô đoán ngay từ đầu mà, lại rụt cổ xuống chứ gì.
Khi cô ngước mắt lên, gần như tất cả mọi người trong sân bóng rổ đều đang hướng ánh mắt về phía cô theo từng nhịp bước chân đi dần về phía bên này của Niên Bách Tiêu.
Bên này Phương Sênh căng thẳng tột độ, lập tức túm chặt lấy gấu áo của Hàng Tư: "Cậu gọi anh ấy về đây định nói gì thế?"
Có hàng tá chuyện để nói ấy chứ.
"Thì giới thiệu cho hai người quen nhau." Hàng Tư cúi đầu nhìn cô ấy: "Cậu có cần níu lấy vạt áo của mình, lấy sức đứng lên không?"
Phương Sênh mềm nhũn chân, nhưng chung quy vẫn đứng lên. Hàng Tư hạ thấp giọng: "Cậu ra dáng chút xem nào, đừng thể hiện như mình chưa từng gặp đàn ông bao giờ được không?"
"Đàn ông có hai chân thì đâu đâu chả có, nhưng những người đã đẹp trai lại còn có vóc dáng chuẩn như thế này thì hiếm gặp." Phương Sênh hạ giọng xuống rất thấp.
Trong lúc họ nói chuyện, Niên Bách Tiêu đã tiến tới. Anh ấy vừa mở một chai nước khoáng, thấm ướt mái tóc rồi vuốt qua gương mặt. Tóc còn chưa khô hẳn, anh ấy đã hất rất mạnh, thêm vài phần hoang dã.
Nhìn thấy cảnh ấy, không cần tả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732371/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.