Mùa hè trời sáng sớm hơn.
Ngoài cửa sổ chỉ vừa mới có chút ánh sáng, Hàng Tư đã tỉnh rồi. Khoảnh khắc mở mắt ra cô hơi ngẩn người, còn tưởng mình đang ở trong quán trọ, một giây sau mới có cảm giác sai sai, trên ga giường và chăn đệm đều có một mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Cô ngồi phắt dậy nhìn quanh...
Cô đang nằm trên giường bệnh, còn Lục Nam Thâm thì ngủ trên ghế gấp, đầu gối mấy bộ quần áo thay giặt được gấp gọn gàng.
Hàng Tư choáng váng, tối qua ngủ kiểu gì cô hoàn toàn không biết, ngược lại giấc mơ u ám bao nhiêu, cô lại nhớ rất rõ ràng.
Cũng không biết vì sao, hơn nửa năm qua cô vẫn ngủ rất bình yên mà dạo gần đây lại liên tục mơ thấy ác mộng.
Lục Nam Thâm nằm ngửa trên chiếc giường gấp. Vết thương dưới bụng buộc anh chỉ được nằm đúng một tư thế.
Nói thế nào nhỉ?
Tức là ngủ rất bình yên.
Hàng Tư biết tính từ này nghe có hơi kỳ lạ, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại nghĩ đến từ này. Anh yên tĩnh nằm ở đó, đôi mày dãn ra thoải mái, hơi thở đều đặn, đẹp như một vạt ánh trăng sáng vậy.
Dù ai nhìn thấy anh cũng đều sẽ cảm thấy tâm mình được tĩnh lặng trở lại, giống như mọi vạn vật trên thế gian đều đã say ngủ, bình yên, nhẹ nhàng.
Hàng Tư cảm thấy nếu có kiếp trước kiếp sau, thì kiếp trước Lục Nam Thâm chắc chắn không phải người. Cho dù đã sống ở thời hiện đại, ở anh vẫn toát lên sự thanh tao, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732430/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.