Phải, vốn dĩ chẳng phải chỉ có một vị khách thôi ư? Chẳng phải chính Niên Bách Tiêu nhảy dựng lên đòi ở lại ư?
Lý do anh ấy đưa ra cực kỳ đơn giản: Có thể thi đấu cùng nhau là duyên phận, nếu có thể góp chút sức mọn thì rất tuyệt vời, còn nếu không giúp được gì thì cũng coi như tăng thêm độ hot.
Lục Nam Thâm hỏi Niên Bách Tiêu vẻ rất tò mò: Tăng thêm độ hot gì?
Niên Bách Tiêu nói: "Độ hot của chuyện này."
Thật ra biểu đạt không chuẩn xác, nhưng Hàng Tư hiểu ý của anh ấy. Anh ấy hy vọng nhiều người quan tâm tới vụ án này hơn và như vậy sẽ có nhiều chứng cứ nổi lên mặt nước.
Nhưng vụ án này càng trở nên nổi tiếng, áp lực dồn lên đôi vai cảnh sát lại càng lớn, có khi lại ảnh hưởng tới việc phá án ấy chứ?
Thế nên cô hỏi Lục Nam Thâm: "Anh cũng nghi ngờ Báo săn bị sát hại?"
Lục Nam Thâm không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, dù sao tính đến thời điểm hiện tại, cảnh sát chưa hề kết luận. Anh chỉ chìm vào sự trầm mặc, rất lâu sau mới nói: "Cái chết của Báo săn còn quá nhiều nghi vấn, nếu muốn biết chân tướng tốt nhất chúng ta nên được tới hiện trường nhìn một lần."
Việc này rất khó, dù sao hiện trường cũng đã bị phía cảnh sát phong tỏa, cho dù Lục Nam Thâm có quen biết với Báo săn.
Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu ở chung một phòng.
Diện tích, ừm, không quá rộng.
Cả quán trọ được chia làm hai tầng, bao gồm nhiều phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1733143/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.