Hoặc là, ở trong lòng của ngươi, ngươi đã chuyển tình yêu, không hề yêu nương nữa?
“Tàn Nguyệt, hắn không đáng cho ngươi thương tâm, ngươi nói cách gì? Cần ta hỗ trợ sao?”
Tàn Nguyệt gật gật đầu, cần, nàng thực cần Chanh Sát giúp:
“Kỳ thật rất đơn giản, chính là lợi dụng chột dạ của người thôi!”
Tàn Nguyệt cảm kích nhìn Chanh Sát, thở dài:
“Ngươi nghĩ một chút, chuyện kia ta dám khẳng định là nàng làm, tuy rằng nàng trên miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng cũng sẽ sợ hãi. Đặc biệt đêm dài nhân tĩnh, khi trời không tốt. Mà nay, nàng lại muốn hại ta! Ngươi nói, nương đã bị nàng hại chết, nhưng nàng lại vẫn không cam lòng, còn muốn hại nữ nhi của nàng, nữ nhân như vậy, nàng có thể ngủ yên được sao?”
“Tàn Nguyệt, ý ngươi là. . . .”
Chanh Sát gật gật đầu, Tàn Nguyệt chẳng lẽ là muốn. . .
“Đúng, chính là vậy! Rất đơn giản, tìm thời điểm trời mưa, hoặc là gió lớn, ngươi giả thành bộ dạng nương của ta đi tìm nàng tính sổ. . . .”
Tàn Nguyệt cười nhạt nói:
“Đến lúc đó, để cho Liễu tướng ở cạnh xem, ta nhất định phải khiến cho hắn rõ ràng!”
Nương, Tàn Nguyệt sẽ giúp người báo thù, nhất định !
“Được! Dịch dung ta thành thạo nhất, chuyện này cứ để trên người ta!”
Chanh Sát vươn tay, nắm lấy tay nhỏ bé có chút lạnh của Tàn Nguyệt, thở dài:
“Không cần thương tâm, ngươi nên cảm thấy cao hứng mới đúng . . . .”
Đúng vậy , nương bị oan sắp được giải rồi, nàng không nên thương cảm như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/175910/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.