Đau đớn, đau quá đau quá!
Trong đau đớn, Hạo Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy đống rơm cỏ dưới thân đột nhiên cũng mềm mại rất nhiều. Cảm giác mềm mại, giống như là chăn phủ gấm trong khuê phòng.
Nhưng sao có thể là chăn phủ gấm đây? Đây nhất định là nằm mơ, bây giờ nàng ở trong lao, một nhà lao rất âm u rất ẩm ướt lại không có giường.
Chỉ là, cảnh mơ rất đẹp, cũng rất chân thật, nếu như không phải đau đớn trên người quá mức, chóp mũi còn ngửi thấy được mùi thơm nồng, nàng tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
"Tỉnh dậy?"
Thanh âm lạnh lùng, khác với trong ký ức, ít đi một phần tàn ngược.
"Thái tử..."
"Bổn vương từng nói, sẽ cho ngươi một cơ hội, sau này nghe lời chút, bổn vương tự nhiên cũng không bạc đãi ngươi..."
Nhìn con ngươi mê mang của nàng, thái tử âm thầm cười lạnh: phụ nữ ngu xuẩn, cũng chỉ có thể là một vật chơi đùa trong tay hắn.
"Ta... Thái tử, người tha thứ ta ..."
Không thể tin mở lớn con mắt, hai mắt lại không nhịn được nhìn về phía món ngon trên bàn, đây là chuẩn bị cho nàng sao? Thơm quá, nhưng thái tử không có lòng tốt như vậy, có thể có điều kiện gì không? Hoặc là, những thứ này có độc?
Bất quá, mặc kệ, mặc dù là có độc nàng cũng muốn ăn, nhất định phải ăn, nàng chết đói rồi.
"Ta nói rồi, xem biểu hiện của ngươi. Liễu Hạo Nguyệt, ngươi tốt nhất đừng khiến bổn vương thất vọng, bằng không, phòng giam kia, tùy thời đều chuẩn bị cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2491791/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.