Không, sẽ không, bây giờ ván đã thành thuyền, bọn họ còn muốn thế nào?
Đặc biệt là thái tử, nàng cùng hắn không có gì, không gặp gỡ nhiều, cũng không có cảm tình rất tốt, bây giờ nàng là thê tử của Địch Mân, hắn còn muốn thế nào?
Có lẽ là tâm lý bất an, lại nhìn món ngon trước mặt, đúng là một chút hứng thú cũng không có! Liền bảo hạ nhân, đem thức ăn xuống hết, Tàn Nguyệt đi tới chỗ ở của Địch phu nhân, cứ trò chuyện một câu lại một câu, bất tri bất giác, trời cũng đã tối đen.
Lúc cơm tối, rốt cục thấy Địch Mân cùng Địch lão tướng quân đi ra, trên mặt hai người, đều âm trầm dọa người, không có một chút ý cười.
"Địch Mân, làm sao vậy?"
Thấy Địch Mân tới đây, Tàn Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
"Không có việc gì. Ăn cơm trước đi, lát nữa về ta nói cho ngươi!"
An ủi kéo tay Tàn Nguyệt, Địch Mân thở dài một tiếng, không lâu trước còn nói hắn muốn tạm nghỉ ba năm, không ngờ còn chưa đến mười ngày, hắn sẽ xuất phát.
"Cái gì? Địch Mân, ngươi nói ngươi phải..."
Ăn xong cơm không có vị gì, Tàn Nguyệt không thể chờ đợi được thúc giục Địch Mân trở về. Nghe Địch Mân nói, lòng của nàng càng thêm bất an.
"Đúng vậy, chỉ có thời gian ba ngày để chuẩn bị. Nguyệt Nhi, còn có ba ngày ta sẽ xuất chinh, ta thật không nỡ rời khỏi ngươi!"
Ôm chặt Tàn Nguyệt vào lòng, Địch Mân đau lòng nói. Biết rõ, làm một tướng quân, xuất chinh chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng thật sự phải rời khỏi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2491930/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.