Mới vừa rời giường, Tàn Nguyệt đột nhiên tinh thần cảm thấy có chút không yên, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng.
"Làm sao vậy, Nguyệt Nhi?"
Địch Mân bất an sờ sờ mặt của Tàn Nguyệt, đột nhiên hỏi.
"Địch Mân, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng lo lắng... Hẳn là không có việc gì, có thể là đói bụng..."
Trước kia, lúc đói cũng sẽ như vậy, sẽ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, đứng ngồi không yên.
"Vậy còn không mau lên, chúng ta ăn cái gì đi!"
Địch Mân yêu thương cười, Tàn Nguyệt này, đói bụng thì sắc mặt sẽ tái nhợt sao? Có phải lúc trước ở tướng phủ, nàng cũng thường xuyên chịu đói? Liễu tướng, chẳng lẽ Tàn Nguyệt không phải nữ nhi của ngươi sao? Cùng là nữ nhi, tại sao Tàn Nguyệt phải chịu đói?
Thấy mặt Địch Mân âm trầm, Tàn Nguyệt vội vàng cười nói:
"Ta không có việc gì, ăn chút gì là tốt rồi!"
Kỳ thật, lúc hai người rời giường luôn là không còn sớm, Địch Mân khó được khi không cần vào triều, mà bên người lại có mỹ nhân ở cùng, hắn tự nhiên cũng thích ở trên giường. Về phần Tàn Nguyệt, buổi tối ngủ không ngon, mỗi ngày ngủ thẳng đến mặt trời lên cao cũng là chuyện thường. Bất quá, đối với việc này Địch phu nhân cái gì cũng chưa nói, chỉ là thúc giục nhanh sinh một hài tử, nàng rất muốn ôm cháu.
"Cha, ngài đã trở về?"
Chưa cơm nước xong, chỉ thấy Địch lão tướng quân trầm mặt đi đến, Địch Mân cùng Tàn Nguyệt vội vàng đứng dậy, thầm nghĩ cũng lâu như vậy rồi, cha là lần đầu tiên trầm mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2491932/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.