Hai bữa cơm chưa ăn?
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, thái tử đoán ý tứ của những lời này, hai người bọn họ ở chung thật sự rất tốt, nếu không phải sau đó hắn tìm người thăm dò, Địch Mân cùng Tàn Nguyệt thật không quen biết, hắn cũng có chút hoài nghi, hai người là người yêu yêu nhau nhiều năm. Nhưng, những việc này còn quan trọng sao? Tất cả hôm nay đều là kết cục đã định, Tàn Nguyệt không phải của hắn, quá khứ không phải, bây giờ không phải, tương lai...
Nhưng tương lai thì sao? Tương lai cũng không phải sao?
Nghĩ một từ này, trong lòng thái tử rất đau đớn, cái loại cảm giác ăn vào tâm cốt này, không phải lần hành hạ hắn một lần. Đặc biệt khi nhìn thấy nàng, lúc nghĩ đến nàng, cái loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt đến mức, hắn không muốn để ý tới!
Phải rời đi, lý trí nhắc nhở hắn, ở chỗ này, chỉ biết trái tim hắn càng khổ. Nhưng hắn lại muốn nhìn nàng thêm một chút, dù là chỉ là lén nhìn nàng, nghe nàng nói chuyện cũng được!
Ăn một bữa cơm, vì có thái tử tham gia, bọn họ ăn không còn mùi vị gì. Lúc về đến nhà, sự bực mình của Địch Mân không còn kiềm chế được nữa:
"Địch Mân, ngươi... Buông ta ra..."
Vừa mới vào trong phòng, Địch Mân liền đá cửa, một phen chặn lại Tàn Nguyệt, hai người lùi lại từng bước, rất nhanh Tàn Nguyệt liền ngã sấp lên giường.
"Không được cười với hắn, không được thân mật với hắn!"
Bá đạo ngăn chặn lời nói của Tàn Nguyệt, Địch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2492145/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.