Mọi người thường nói, tốt không linh xấu lại linh, những lời này đúng là chân lý thiên cổ lưu truyền tới nay. Hạo Nguyệt lo lắng ba ngày, Tàn Nguyệt cũng cầu khẩn ba ngày, cuối cùng tướng phủ nhận được thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng , Tàn Nguyệt được gả cho thái tử, hôn kỳ được định vào một tháng sau.
Công công tuyên hết thánh chỉ, mặt Tàn Nguyệt đã sớm đã đen đi một mảng, Hạo Nguyệt lúc này thì bất tỉnh, Liễu phu nhân lo sợ vội vàng đỡ Hạo Nguyệt dậy, nước mắt liền như mưa rơi xuống.
Tâm tư nữ nhi, bà như thế nào lại không biết? Oán hận trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt, Liễu phu nhân giận dữ nói:
"Tàn Nguyệt, ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi biết rõ Hạo Nguyệt thích thái tử, ngươi như thế nào có thể quyến rũ thái tử? Không biết hổ thẹn!"
Tàn Nguyệt giương lên mắt to, lạnh lùng cười:
"Đối với ta không tệ? Phu nhân, ta như thế nào sao lại không cảm nhận thấy vậy? Hơn nữa, đây là thánh chỉ tứ hôn, ta khi nào quyến rũ thái tử? Phu nhân, công công vẫn còn đang ở đây, Phu nhân có nên chú ý tới nói cách chuyện một chút không?"
"Lý công công, để cho ngài chê cười, đây chỉ là một chút lòng thành, mong công công nhận lấy..."
Liễu Tương tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nổi giận trừng mắt nhìn Liễu phu nhân, lúc quay đầu nhìn về phía Lý công công, mắt đã sớm nổi lên ý cười khiến người ta ghê tởm. Tàn Nguyệt cúi đầu, khoé miệng có chút cong lên: Đây là muốn bịt miệng? Phu nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2492985/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.