Buổi tối, gió biển rất lớn, cánh buồm giương trong gió bay phần phật. Lâm Tri Ngư khoác chiếc khăn quàng cổ to đùng, đi ra boong tàu, A Nặc đang nghiêng người dựa vào lan can, mái tóc màu đỏ tung bay trong gió đêm cực kì chói mắt.
“Cậu đến muộn.” – A Nặc liếc nhìn đồng hồ trong tay, lên tiếng trước.
“Tôi ngủ quên.” – Lâm Tri Ngư cây ngay không sợ chết đứng hất cằm, cả buổi chiều đột nhiên cậu mệt rã rời, mơ màng mãi mới ngủ được, lúc tỉnh dậy trời đã tối thui.
A Nặc đi lên phía trước, nói: “Không sao, đối với tôi, mỹ nhân luôn luôn có đặc quyền.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?” – Lâm Tri Ngư lui về sau một bước, duy trì khoảng cách với A Nặc.
“A Nặc cười cười: “Nói chuyện phiếm thôi, cậu sợ tôi à?”
“Tôi không có tâm trạng nói chuyện với anh!” – Lâm Tri Ngư tức giận nói to, quay người định rời đi.
“Trên đảo kia còn một người.”
Tiếng A Nặc bình tĩnh truyền đến, Lâm Tri Ngư như bị đóng đinh tại chỗ, màu trong người như bị đóng băng, mãi mới nói được một câu: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
“Trên đảo còn một đống lửa chưa tàn, bát đũa thành đôi thành cặp, còn nữa, lúc Đỗ Phàn nói muốn đưa cậu đi, cậu do dự.”
Lâm Tri Ngư kiềm chế tiếng nói run rẩy, phản bác: “Một mình tôi lưu lạc đảo hoang, chuẩn bị thêm bát đũa thì đã sao!”
“Ôi chao, đừng nóng giận mà, tôi nói sai, được chưa?” – A Nặc chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Tri Ngư, giơ lên chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-voi-bien-sau/438493/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.