Giữa trưa, ánh mặt trời hơi độc. Lâm Tri Ngư đi chân trần, bàn chân vốn trắng như tuyết bị phơi nắng đỏ bừng, Tố Châu không ngừng vẩy nước bên bờ, đau lòng nói: “Tiểu Ngư, để anh giúp em…”
“Bộp —”
Lâm Tri Ngư giơ dao chém xuống, gọn gàng nhanh chóng chặt rơi đầu một con cá, Tố Châu sờ sờ cổ mình, yên lặng nhảy sang chỗ khác nhặt cành cây.
Trên hòn đảo nhỏ yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Tri Ngư thuần thục mổ bụng cá, quay đầu liếc nhìn Tố Châu mặt mày ủ rũ ngóng trông, lén cười thành tiếng.
Mãi đến tận ăn cơm xong Lâm Tri Ngư mới nói chuyện cùng Tố Châu, nhưng là sai khiến hắn đi thu dọn bát đũa, cậu ăn quá nhiều, no đến mức không muốn nhúc nhích, mệt mỏi nằm xoa bụng.
Tố Châu nhẫn nhục chịu khó dọn dẹp, nhìn thấy Lâm Tri Ngư nằm ngửa mặt lên trời, chỉ lộ ra cái bụng căng tròn, lười biếng như con rùa đen nhỏ, không nhịn được đưa tay sờ một chút.
Lâm Tri Ngư vỗ bỏ tay Tố Châu, xoay người sờ sờ bụng của mình, rõ ràng đã ăn no căng bụng nhưng cậu vẫn muốn ăn thêm cái gì đó.
“Cái quả màu xanh xanh hôm trước, có còn không?” – Nhịn nửa ngày, Lâm Tri Ngư thoả hiệp lộn lại, làm nũng với Tố Châu: “Em muốn ăn trái cây.”
“Em muốn ăn chua?” – Tố Châu không chắc chắn lắm, nhìn chằm chằm bụng Lâm Tri Ngư, đần độn nằm úp sấp nghe bụng cậu. Hắn từng thấy nhiều người cá mang thai, khi đó bụng họ sẽ to ra, lượng cơm ăn nhiều hơn, còn đặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-voi-bien-sau/438494/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.