Thành công tập trung lại với đội mình, thần kinh căng chặt của Thi Đại dần thả lỏng.
Sau khi gọi Giang Bạch Nghiễn dậy, nhóm người đi đến mắt trận do Tống Đình chỉ dẫn, chưa được bao lâu, đã gặp Bách Lý Thanh Chi.
Khác hẳn với Diệp Vãn Hành sợ sệt hoảng hốt, khi Thi Đại trông thấy Bách Lý Thanh Chi từ xa, nàng ta đang lười biếng dựa vào cột sắt bên cạnh, duỗi tay chọc ghẹo tiểu quỷ.
Ma quỷ trong ảo cảnh không hại người, Bách Lý Thanh Chi chọc đầu lại nhéo má, nhiều nhất nó cũng chỉ chậm rãi nhìn nàng ta một lúc.
Bách Lý Thanh Chi mỉm cười với nó.
Gặp người quen, Diêm Thanh Hoan hớn hở:
"Bách Lý cô cô!"
Bách Lý Thanh Chi nghiêng đầu.
Trước yến tiệc nàng ta từng trang điểm chải chuốt, tóc búi cao, cài trâm vàng, lúc này búi tóc hoàn toàn rối loạn, tóc dài được nàng ta tiện tay túm lên, dùng dây buộc tóc cột ra sau ót.
Mép váy cũng lấm bẩn.
"Ôi, trùng hợp quá."
Bách Lý Thanh Chi mừng rỡ, nhấc váy chạy qua đó:
"Ta còn đang nghĩ, có phải chỗ này chỉ có mình ta hay không."
Diệp Vãn Hành sắc mặt trắng bệch, dịu dàng cười:
"Thanh Chi có bị thương không?"
"Không sao, nhưng lúc vừa vào đây, muội sợ muốn chết."
Nhớ lại ký ức chẳng mấy tốt đẹp, Bách Lý Thanh Chi rùng mình:
"Đây là nơi nào, mọi người có biết không?"
Diêm Thanh Hoan giải thích cho nàng ta:
"Chỗ này là ảo cảnh do người ta bày trận, Tống công tử đang dẫn chúng ta tìm mắt trận để phá giải."
Bách Lý Thanh Chi nhướng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/1068849/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.