Bất thình lình được Giang Bạch Nghiễn ôm vào lòng, Thi Đại bỗng ngừng thở.
Vì là giao nhân, nhiệt độ cơ thể của Giang Bạch Nghiễn vẫn luôn mát lạnh, vậy mà lúc này lại toát ra hơi nóng.
Luồng nhiệt thiêu đốt vành tai nàng, bỏng đến kinh người.
Thi Đại phải mất một lúc mới nhận ra đó là hơi thở của Giang Bạch Nghiễn.
Nhịp thở của chàng không ổn định.
Có lẽ lỗ tai của nàng đã đỏ bừng, mất tự nhiên thẳng sống lưng, co lại trong ngực Giang Bạch Nghiễn.
Phản ứng bản năng không phải vùng vẫy, mà là khẽ hỏi chàng:
"Sao vậy?"
Giang Bạch Nghiễn:
"Sao lại bị thương?"
Giọng nói rất khẽ, áp sát vang lên bên tai, vừa tê lại ngứa.
Thi Đại ngửa cổ.
Vóc dáng Giang Bạch Nghiễn cao ráo, nàng ngước mắt nhìn, vừa khéo trông thấy khóe môi chàng.
Độ cong xinh đẹp, hơi nhếch lên, trong màu sắc nhợt nhạt, thoáng chút đỏ quyến rũ.
Thi Đại lịch sự rời mắt:
"Gặp phải một đám tà vật bao vây, số lượng quá nhiều, ta không tránh được."
Nàng cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh lại.
Vào lúc này, nếu đỏ mặt lắp bắp, Thi Đại sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp Giang Bạch Nghiễn nữa.
Nhưng Giang Bạch Nghiễn tự dưng ôm nàng làm gì?
Rất nhiều suy đoán lướt qua, sợi dây đàn trong lòng chấn động.
Thi Đại co ngón trỏ, vờ như vô ý:
"Lo cho ta hả?"
Sở dĩ ôm chặt nàng, hoàn toàn là do bản năng của Giang Bạch Nghiễn.
Biết Thi Đại bình an, chàng bỗng trải nghiệm sự an tâm và may mắn trước nay chưa từng có, như thể mất rồi lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/1068862/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.