Trong tòa nhà Bách Lý thị, ảo cảnh đã tan, ánh nến sáng rực.
Trấn Ách Ti đến đã xoa dịu cảm xúc của phần lớn mọi người, Bách Lý Thanh Chi mừng rỡ, bước lên đón tiếp.
Bách Lý Hoằng vẫn đang bế quan, những người còn lại của dòng chính đã mất mạng, cả yến tiệc này, nàng ta là người có quyền lên tiếng tuyệt đối.
Thẩm Lưu Sương đứng cạnh bốn thi thể, hàng mày nhiễm hơi nước đêm xuân, nhìn vào mắt Thi Đại từ xa, gật đầu ra hiệu tất cả thuận lợi.
"Mọi người quyết định kế thừa ý nguyện của Thôi đại nhân."
Rời mắt, Thi Đại nhìn Nhiếp Trảm phía trước:
"Cho nên học đao pháp của ông ấy, hành hiệp khắp nơi ở Giang Nam."
Nhiếp Trảm cười:
"Đúng vậy, đáng tiếc ta không có khiếu luyện đao, chỉ học được chút cơ bản."
Trong bốn người, Tạ Doãn Chi có khiếu học võ nhất.
Khi đó hắn ta chỉ mới mười mấy tuổi, vì nuôi đệ đệ muội muội, từ sáng đến tối làm mấy phần việc.
Trong thời gian rảnh rỗi ít ỏi kia, Tạ Doãn Chi dành hết cho đao pháp.
Mắt thường cũng có thể thấy đại ca gầy đi rất nhiều, ba đứa nhỏ thương hắn ta, tranh nhau làm việc nhà, hoặc giúp hàng xóm viết chữ kiếm tiền.
Lúc Nhiếp Trảm mười sáu, Tạ Doãn Chi đã hiểu hết đao pháp trảm tâm, giết chết không biết bao nhiêu kẻ xấu.
Cũng vào năm đó, thư viện Văn Uyến đến Việt Châu chiêu mộ nhân tài, Nhiếp Trảm đăng ký thi văn mà không mong đợi gì.
Nào ngờ, mấy ngày sau yết bảng, tên họ của y bỗng dưng xuất hiện, trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/1068860/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.