Thi Kính Thừa không thể ở lại Thanh Châu đến ngày thứ hai.
Mùa xuân giờ hợi, thiên tượng thay đổi mãnh liệt, tà khí phía bắc nồng nặc.
Bất thường kéo đến quá đột ngột, tà khí ngút trời, che lấp sắc trăng.
Khởi nguồn của biến cố bất ngờ ấy là Huyền Tẫn Môn.
Là chỉ huy sứ Trấn Ách Ti, Thi Kính Thừa lập tức hành động, đuổi đến nơi phong ấn ác ma thượng cổ.
Ở Đại Chiêu, ai cũng biết Huyền Tẫn Môn.
Là nơi giao nhau giữa Thanh Châu và Thương Châu, mười năm trước, anh hào khắp chốn cùng tề tựu, trấn áp yêu ma quỷ quái gây họa cho Cửu Châu.
Mười năm trôi qua, nơi này đã khác xa ban đầu.
Chẳng còn thấy xác chất thành núi năm ấy đâu nữa, đường đi trống rỗng, máu tươi đã được xử lý.
Ngặt nỗi tình hình chiến đấu quá mức thảm thiết, vết máu đậm đặc thấm vào tường đá, mặt đất, hai bên và trên đỉnh hang động, toàn bộ đều có vệt đỏ văng tung tóe.
Chỉ đứng ở cửa hang thôi, đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, thi thoảng gió lạnh lướt qua, như thể xen lẫn tiếng khóc ma quỷ yếu ớt của ngàn vạn oan hồn.
Đang buổi ban trưa, hôm nay mây mù dày đặc, không thấy ánh mắt trời.
Huyền Tẫn Môn ngày đêm được trọng binh trông coi, không cho người lạ ra vào.
Giờ phút này, có ba bóng người đứng ngoài cửa hang.
Nữ tử váy trắng dáng người cao gầy sắc mặt trầm tĩnh, đầu ngón tay dẫn dắt mấy sợi linh tuyến, như đã từng làm vô số lần, nhẹ nhàng phác họa hoa văn phức tạp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/529310/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.