Hai người nới rộng khoảng cách, nặng nề thở. Tay hắn vẫn để cho đầu cô gối lên, tay còn lại ôm vai cô, hiện tại Phồn Cẩm thực mệt mỏi, ánh mắt hỗn loạn, sương mù mênh mông, cô nghe thấy hình như có người đang nói, chiến tranh kết thúc, theo anh quay về Nhật Bản đi! Trầm như vậy, thấp như vậy, đến nỗi không thể nghe thấy, cô nghĩ, đó nhất định là ảo giác!
Tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, mặt trời đã nhô lên cao, Vũ Dã Thuần Nhất đã rời đi, cô bước xuống lầu, lúc này Kim Bích đã mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tía ngồi trong phòng khách, mà bên cạnh cô ta……
Ngay lúc Phồn Cẩm theo bản năng muốn xoay người trở về, sau lưng lại vang lên một tiếng gọi, “Triệu tiểu thư!”
Phồn Cẩm kiên nhẫn xoay người, nhìn thấy Kim Bích cười đến dịu dàng đáng yêu, còn người đàn ông bên cạnh cô ta khuôn mặt lạnh lẽo, con mắt dài nhỏ lướt nhanh qua cô. Chỉ trong nháy mắt, trên người ông ta toát ra lệ khí, khiến người ta không rét mà run.
Vũ Dã Thuần Nhất lãnh huyết, ít nhất cô có thể hiểu được tính nết của hắn, nhưng cha của hắn, cô lại hoàn toàn không biết gì cả, cảm thụ duy nhất chính là địch ý mà ông ta dành cho cô trong một khắc kia.
Đúng vậy, là địch ý.
Giống như hiện tại, biểu tình lạnh như băng trên mặt ông ta lại như cũ, không che giấu được chán ghét cùng khinh miệt đối với cô.
Phồn Cẩm cảm thấy thật bất lực, nhưng vẫn chậm rãi bước xuống lầu, không liếc mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tua-nhu-tinh-yeu/500989/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.