Trời thu mang theo âm thanh lá rụng, những giọt sương sớm tinh khiết, bầu trời phát ra ánh sáng nhu hòa, tỏa sáng cả khoảng không gian mờ mịt, xa xa là rừng lá phong xinh đẹp đến động lòng người, phản chiếu trên mặt hồ thanh tịnh, như một vủng biển trong xanh mênh mông yên tĩnh, ánh mặt trời sáng sớm dịu dàng chiếu rọi vào cửa sổ thủy tinh hình cung sát đất trong phòng ngủ, xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu rọi lên tấm thảm trên sàn nhà bằng gỗ, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp, sáng lạn.
Hinh Ý nằm trên giường chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi không có một giấc ngủ thư thái như vậy, một đêm không mộng mị, ngay cả lúc ngủ say miệng vẫn mang theo nụ cười, nhưng mà…nhưng mà, lúc cô mở mắt ra thì phát hiện không ổn, tối qua rõ ràng chỉ muốn ôm anh một lát thôi mà, sao lại có thể ngủ cả đêm không tỉnh lại. Cô cau mày nhẹ vén chăn lên, bộ váy hôm qua mình mặc ở công ty vẫn chưa thay, áo sơ mi bị làm cho nhăn nheo như dưa muối…thê thảm không dám nhìn nhất chính là tay chân của cô đều quấn chặt lấy thân thể anh, đầu còn gối lên cánh tay trái gầy yếu của anh, mà tay phải của anh cũng rất tự nhiên khoác lên hông cô…
Cô không một tiếng động, cô vô cùng cẩn thận, thần kinh cô căng thẳng nhẹ nhàng gỡ đôi tay trên eo của cô ra, tay giống như bạch tuộc đẩy anh ra, động tác chân cũng rất chậm…khi cuối cùng cô giống như một tên trộm sắc rời khỏi anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuan-trang-mat-vinh-hang/954524/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.