Cũng may là Lục Mạnh Niên chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn rồi thu hồi ánh nhìn.
Khẽ ừ một tiếng, Rồi như thể không để ý, hắn nói: "Hai ngày nữa ta có thời gian."
Hai ngày nữa?
Ta ngẩn người.
Đến lúc này mới nhớ ra hai ngày nữa chính là Tết Thượng Nguyên. Thời gian trước ta cứ quấn lấy Lục Mạnh Niên, nhất định bắt hắn dành thời gian cho ta vào ngày này.
Vốn dĩ ta định sẽ tặng hắn đèn hoa đăng và túi thơm do chính tay mình làm, sau đó sẽ chính thức bày tỏ lòng mình, rồi tiện thể bàn chuyện hôn sự.
Lúc ấy ta chỉ nghĩ Lục Mạnh Niên là "phu quân tương lai" của ta,
Hắn đương nhiên sẽ phải thành thân với ta. Ta cũng chưa từng nghĩ đến việc Lục Mạnh Niên có thật lòng yêu ta hay không.
Nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi. Ta hít sâu một hơi: "Hai ngày nữa..."
Tiếng đồ vật rơi xuống đất đánh "choảng" đã cắt ngang lời ta.
Lục Mạnh Niên cúi đầu, đột nhiên lên tiếng: "Ngọc bội của ta, sao lại ở chỗ nàng?"
Giọng nói không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Lục Mạnh Niên trước kia vô cùng để ý đến chiếc ngọc bội này. Khi còn bé, ta thường hay giận dỗi với đồ vật vô tri, cảm thấy Lục Mạnh Niên coi trọng chiếc ngọc bội hơn cả ta.
Thế là ta lén giấu ngọc bội đi. Vốn dĩ chỉ định hù dọa hắn một chút, nhưng không ngờ ngày đó hắn lại nổi giận đùng đùng,
Mặt mày lạnh tanh tra hỏi ta xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-nien/1958929/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.