Xe ngựa vừa lăn bánh, thấy Trinh Nghi rơi lệ, Đổng lão phu nhân bèn quay sang bà vú Trác, cười nói:
“Xem kìa, đứa nhỏ này khóc đến mức này, chẳng phải chúng ta thành kẻ xấu chuyên dụ dỗ nha đầu bỏ nhà trốn đi rồi sao… Mau bảo người dừng xe, để nó quay về mới đúng đạo lý.”
Bà vú Trác bật cười, nhẹ nhàng vỗ lưng Trinh Nghi:
“Nhị tiểu thư, có lão phu nhân và lão nô ở đây mà.”
Quýt, vốn đã nhảy lên xe từ trước, cũng cọ cọ vào mu bàn tay Trinh Nghi, nhắc nhở nàng rằng—mèo cũng ở đây nữa.
Nửa tháng trước, khi Trinh Nghi thu dọn hành lý, Quýt đã sớm tỏ rõ quyết tâm đi theo nàng rồi—cách thể hiện của nó chính là… ngồi bệch xuống tấm vải bọc hành lý vừa được trải ra.
Khi ấy, Trinh Nghi có chút do dự.
Quýt đã già rồi, nàng không nỡ để nó phải vất vả rong ruổi đường xa một lần nữa.
Nhưng dường như Quýt đọc được sự lưỡng lự trong mắt nàng, nó càng ngồi ngay ngắn oai vệ hơn, vểnh đầu lên, đôi tai hơi cụp về phía sau, bộ ria trắng muốt kiên định vểnh lên, trông hết sức mạnh mẽ và cường tráng.
Quýt xưa nay vốn có chủ kiến.
Nó đã quyết định đi theo, thì dù có phải chạy bở hơi tai, nó cũng sẽ đuổi kịp, giống như năm đó nhất quyết theo nàng đến Cát Lâm.
Cuối cùng, Trinh Nghi vẫn mang theo Quýt bên mình.
Lúc này, nàng đưa tay ôm lấy con mèo lớn bộ lông mềm mại ấm áp, nhẹ nghiêng đầu tựa vào vai tổ mẫu.
Đổng lão phu nhân một tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855198/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.