Vừa đọc xong thư, Trinh Nghi liền gượng dậy trong cơn bệnh, sau khi bàn bạc sơ với người nhà, hôm sau trời chưa sáng đã cùng đại ca lên xe la rời khỏi phủ, vội vàng rời Kim Lăng.
Ban đầu Quýt cũng định theo cùng, nhưng Trinh Nghi lo cho sức khỏe của nó, đành để nó ở lại, giao cho Lạc Ca Nhi — đứa trẻ rất mực yêu thương mèo chó — chăm nom.
Huynh muội Vương Nguyên và Trinh Nghi rời Kim Lăng trong cái lạnh cắt da của những ngày đại hàn, thẳng hướng nam, lên đường đến phủ Hồ Châu.
Trận dịch sốt rét vào mùa hạ thu vừa qua đã cướp đi không ít gương mặt thân thuộc với Trinh Nghi. Trong đó có cả phu nhân Tưởng gia — người phụ nữ từng vì trượng phu và sự nghiệp làm ăn mà lao tâm khổ tứ nhiều năm. Bà ấy tính tình mạnh mẽ, lanh lẹ, có phần thị thiếp nhưng luôn giữ thể diện, ngay cả lúc đi khóc tang cho người cũng phải khóc thật rền vang, thật ra vẻ.
Nay, vì bệnh dịch, bà cũng ra đi.
Tưởng Mậu vốn là kẻ ăn chơi vô dụng, Thục Nghi lại chẳng hiểu sự đời, hai vợ chồng đều không có chủ kiến, chỉ dựa vào chỗ của Tưởng phu nhân mà sống. Nay bà mất rồi, sản nghiệp vốn được bà dốc sức giữ gìn chẳng bao lâu đã rơi vào tay đám họ hàng.
Tưởng Mậu lại còn d*m đ*ng, ham cờ bạc, bị tộc nhân lập mưu hãm hại, nợ nần chồng chất, buộc tộc nhân phải trả nợ thay và nhân đó trục xuất hắn khỏi Kim Lăng.
Vợ chồng Tưởng Mậu, Thục Nghi đem theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855220/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.