Quýt bị dọa đến run rẩy, bị đứa trẻ Lạc Ca Nhi ôm chặt, cả hai rúc vào trong góc phòng, cuộn mình trong chiếc chiếu cũ bên vách.
Quýt từng ôm lấy tiểu Trinh Nghi ngày nào, cũng từng ẩn náu như vậy.
Mà nay, Quýt đã già, lại còn mang thương tích. Bị Lạc Ca Nhi ghì chặt đến nỗi chẳng thể vùng vẫy.
Lạc Ca Nhi sợ hãi đến phát run, khẽ thì thầm bên tai Quýt:
“Quýt, ngươi đừng đi ra… Bọn họ sẽ lại bắt nạt ngươi. Ta sẽ bảo vệ ngươi…”
Không ngờ, Quýt vốn đã gần như kiệt sức, nghe đến câu ấy, bỗng nhiên dồn chút lực cuối cùng, tung móng sau, vụt khỏi vòng tay của đứa trẻ.
Ngay cả mèo cũng có thể bị ức h**p, vậy Trinh Nghi sẽ ra sao?
Lạc Ca Nhi muốn bảo vệ nó, thì nó càng phải bảo vệ Trinh Nghi!
Dưới màn tro bụi lơ lửng, Quýt lê bước, một chân trước đã bị thương, lao về phía Trinh Nghi đang hôn mê bất tỉnh.
Quýt cảm thấy mình không bảo vệ được nàng.
Nó chẳng thể hiểu nổi tại sao những người kia lại làm vậy — những gì Trinh Nghi viết ra đều là điều hay lẽ phải, cớ sao lại bị thiêu rụi?
Người ta gào thét rằng Trinh Nghi bị yêu tà trong sách mê hoặc, nếu không thiêu hủy thì tai ương sẽ không ngừng ập đến.
Yêu tà trong sách giấy…
Bất chợt, Quýt rùng mình — chẳng lẽ là do những dấu móng vuốt của nó in trên đó?
Là vì nó là mèo từ nơi khác tới? Là vì nó đã mang đến tai họa cho Trinh Nghi?
Tro tàn trong viện dẫu quét bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855219/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.