05
Sinh nhật của Thái tử đã đến.
Người từ Đông Cung lần thứ năm đến mời khi cung nữ họa sĩ giỏi nhất trong cung đang vẽ cho ta.
“Ngươi về bẩm lại với Điện hạ, đợi ta vẽ xong sẽ đến.”
Theo tập tục của cả hai bên, danh sách, sinh thần bát tự đều đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu bức họa của công chúa hòa thân cần gấp rút gửi sang Yến địa.
Người đến không lập tức rời đi mà nhắc nhở, lễ vật mừng sinh nhật vẫn chưa được đưa qua Đông Cung.
Lúc này ta mới sực nhớ ra, hàng năm mọi lễ vật gửi sang Đông Cung đều do ta tự tay chuẩn bị, nhưng gần đây bận rộn việc hòa thân nên đã quên mất.
Quà sinh nhật của Triệu Hi Chân, ta đã chuẩn bị từ lâu, là một miếng ngọc song ngư được chế tác từ dương ngọc nghìn năm, ấm áp quanh năm.
Ta còn nhờ trụ trì chùa Hộ Quốc làm phép, đặt trước Phật điện suốt hai mốt ngày. Vì điều này, ta đã ở lại chùa thanh tu một tháng.
Khi ta trở về, hắn đã định thân.
Nhìn miếng ngọc bội trong tay, ta bật cười tự giễu, giao lại cho người của Đông Cung mang đi.
Yến tiệc sinh nhật được tổ chức tại Lạc Tâm Các, tiếng cụng ly và âm nhạc không dứt. Ta đến muộn nửa ngày, vừa bước đến cửa liền nghe thấy có người nhắc đến tên mình.
“Phụ hoàng gần đây không biết vì sao lại hết mực yêu thương Trường Nghi quận chúa, không biết tương lai sẽ gả nàng cho ai trong số những người ngồi đây?”
Vừa dứt lời, tiếng vỡ của mảnh sứ vang lên. Triệu Hi Chân bóp nát chén rượu trong tay, đặt bàn tay bị thương ra sau lưng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua mọi người, giọng cười lạnh lùng đầy châm biếm.
“Những người ngồi đây đều là hoàng tộc, sao có thể xứng đôi với kẻ từng là ăn mày đầu đường xó chợ?”
Ta vừa khéo bước vào cửa. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ta, cả đại sảnh im bặt.
Biểu cảm của Triệu Hi Chân thoáng khựng lại. Ta coi như chưa nghe thấy gì, bước đến bên hắn, nhẹ nhàng rót đầy ly rượu.
Thực ra ta luôn biết, hắn là người rất trọng sĩ diện. Thái tử điện hạ là người xuất chúng nhất trong hoàng tộc, và cũng là người mà ta hoàn toàn không xứng đáng.
Ta nâng ly, nhìn hắn, ánh mắt chân thành: “Điện hạ, thần chúc mừng sinh thần của người. Nguyện mỗi năm đều không còn nỗi lo, đời đời hạnh phúc bình yên.”
Ta uống cạn một hơi. Chân thành chúc hắn.
Sau này mỗi năm, sẽ không còn A Ngu nữa.
Mạnh Lan Từ đứng bên cạnh hắn, tay nghịch ngọc song ngư, ánh mắt đắc ý nhìn ta.
“Ngọc dương ấm nghìn năm này thật hoàn hảo, rất thích hợp để làm ấm tay vào mùa đông. Quận chúa thật có lòng.”
Ta cụp mắt xuống, rót thêm một ly rượu, kính nàng một cách chuẩn mực: “Cũng chúc Thái tử điện hạ và vị hôn thê trăm năm hòa hợp.”
Mạnh Lan Từ không kìm được dựa vào hắn, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Điện hạ nói đúng. Xem ra A Ngu tỷ tỷ, mấy ngày nay chép Nữ giới, thực sự đã học được nhiều điều.”
Tim ta như bị ngàn mũi kim đâm qua. Ta đặt ly xuống bàn: “Nếu Mạnh cô nương đã hết giận, vậy thì tốt.”
Triệu Hi Chân chăm chú nhìn ta suốt buổi, như thể không quen với sự điềm tĩnh của ta, ánh mắt thoáng chút thất vọng, lại mang theo vẻ lo lắng.
“A Ngu, nàng…”
Ta không muốn nghe hắn nói gì nữa, lấy cớ đi thay y phục rồi rời khỏi yến tiệc.
Lạc Tâm Các tựa như một tòa tháp bảo, phong cảnh tú lệ nhưng không rộng lớn. Khu nghỉ ngơi dành cho nữ quyến được bố trí trên tầng ba.
Tiếng của Mạnh Lan Từ và cung nữ vang lên sau tấm bình phong: “Ngay cả tên cũng không có, nếu không gặp được Điện hạ, từ ăn mày trở thành quận chúa, cũng dám ngang hàng với ta?”
“Cậy vào danh nghĩa ân nhân cứu mạng mà thôi, chỉ là nàng ta gặp may.”
Ta bước ra, đối diện với hai người họ.
“Là hắn gặp may. Nếu không có ta, hắn đã chết từ lâu.”
Cả hai hoảng sợ, bị ta nói đến nghẹn lời. Ta mở cửa ra, không ngờ Triệu Hi Chân đứng ngay bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta, sắc mặt u ám.
“Ta đã xin phụ hoàng ban chỉ, phong nàng làm trắc phi. Vậy mà nàng cậy vào ân tình cứu mạng, kiêu ngạo bức người, thật khiến ta thất vọng.”
Cảm giác đắng cay trong lòng bỗng chốc lan tỏa, sau đó hoàn toàn tan biến. Ta khẽ cúi đầu, nhắm mắt lại, bước lướt qua hắn.
“Nếu khiến Điện hạ thất vọng, vậy ngay cả trắc phi, thàna cũng không xứng đáng.”
Phía trước bỗng trở nên im ắng. Mọi người đều quỳ xuống.
Người của Hoàng thượng đến tuyên chỉ tại yến tiệc, hôn kỳ của Thái tử định vào ngày mùng tám tháng Giêng.
Ta vừa định đứng lên. Cung nhân đi đến gần, cười nói với ta: “Còn một đạo thánh chỉ dành riêng cho Quận chúa.”
Triệu Hi Chân đứng bên cạnh, cúi giọng thấp, lời nói mang hàm ý cảnh cáo: “Chỉ phong trắc phi đã ban. A Ngu, nàng sau này phải thu liễm lại.”
Ta quỳ xuống nhận chỉ.
“Trường Nghi Quận chúa phẩm hạnh cao quý, thông minh tài giỏi, rất được lòng trẫm, nay ban phong làm Trường Nghi Công chúa.”
Người tuyên chỉ đưa thánh chỉ đến tay ta, ánh mắt liếc nhìn Thái tử, giọng nói đầy ẩn ý: “Hoàng thượng nói, từ nay về sau, chư vị hoàng tử có thêm một vị hoàng muội.”
Nụ cười trên môi Triệu Hi Chân biến mất. Hắn giật lấy thánh chỉ, mở ra xem, khuôn mặt đờ đẫn.
“Sao lại… sao lại là… Công chúa?”
Ngón tay hắn run rẩy không thể kiểm soát.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.