Tay Kiều Thời run rẩy, trong lòng chỉ muốn chửi thề.
Hệ thống bảo rằng "linh hồn người chết" sẽ biết ơn cô.
Vậy là… hệ thống chết tiệt này thật sự đào "linh hồn người chết" đó lên rồi dúi vào tay cô à?!
Rõ ràng cô phải liều chết chôn nó xuống đất đó!
Kiều Thời chẳng hề cảm nhận được chút "biết ơn" nào mà chỉ thấy sát khí bốc lên cuồn cuộn từ đôi hốc mắt đen ngòm kia.
Ngay lúc ấy, mặt dây chuyền hình đầu lâu bỗng giơ cánh tay xương xẩu lên, như một cây kim sắc bén chọc thẳng vào động mạch cổ cô…
Nhưng đó chỉ là ảo giác của Kiều Thời.
Trên thực tế, cái đầu lâu chỉ nhấc cánh tay khẳng khiu lên, cúi đầu chắp tay một cách lễ phép, giọng điệu đầy lịch sự: "Cảm ơn cô nhé."
Mãi đến lúc này, giọng điệu vô cùng bình thản của hệ thống mới vang lên: "Ký chủ đừng hoảng hốt. Dù là bộ xương cô chôn trước đó hay mặt dây chuyền đầu lâu này, chúng đều là vật chết. Hiện tại, nó chỉ đơn thuần hoạt động nhờ pin thôi."
"Nhưng nếu ký chủ muốn nhìn nhận theo quan niệm vạn vật đều có linh hồn thì cũng có thể coi nó như một sinh vật sống.”
Hệ thống này là chuyên gia điều trị tâm lý chứ không phải loại tùy tiện phủ nhận ảo giác của ký chủ. Làm vậy chẳng giúp ích gì cho việc chữa trị cả.
Ví dụ như lúc này, hệ thống gặp một vấn đề: Ký chủ xuất hiện triệu chứng ảo thính, vậy phải làm sao?
Thẳng tay tiêm thuốc an thần, chặn luôn thính giác của cô ư?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tui-khong-co-bi-dien-trung-ap-tieu-trinh-trinh/2964812/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.