Đêm khuya, bệnh viện tư nhân vắng người, yên tĩnh. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
May mắn là chấn thương ở chân của Chúc Hân Nguyệt không nghiêm trọng, chỉ là bong gân nhẹ, nghỉ ngơi một hai tuần là có thể khỏi hẳn.
Anh bảo vệ chu đáo đẩy xe lăn tới, không biết kiếm đâu ra một đôi dép nữ mới để cô thay thế đôi giày cao gót 10 cm kia.
Chúc Hân Nguyệt nắm lấy tay áo anh bảo vệ, do thị lực kém nên để chắc chắn đối phương đang lắng nghe, cô cứ nhìn chằm chằm vào mắt họ - dù sao đó cũng là bộ phận dễ nhận biết nhất trên gương mặt con người.
"Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng."
Bị cô nhìn thẳng thắn như vậy, anh bảo vệ hiếm khi đỏ mặt, gãi đầu, nuốt câu "đây là lệnh của sếp", âm thầm nhận lời cảm ơn của cô.
Hóa đơn viện phí không tới tay Chúc Hân Nguyệt, nhưng cô đã trải qua nhiều cuộc kiểm tra, ước tính tổng cộng cũng phải năm con số.
Trước khi Chúc Hân Nguyệt vào phòng bác sĩ, cô nghe thấy Kỷ Lâm Dục đứng ngoài hành lang bệnh viện, hạ giọng gọi điện, hình như đang nói chuyện với trợ lý về việc đổi vé máy bay.
Hóa ra anh ta vội vã rời khỏi bữa tiệc của Kỷ Thanh Nguyên là để bắt kịp chuyến bay, kết quả vì đưa cô đến bệnh viện mà lỡ mất chuyến bay đó.
Chúc Hân Nguyệt vừa nghe lời dặn của bác sĩ, vừa nghĩ, bất kể lập trường thế nào, Kỷ Lâm Dục cũng là người tốt. Rõ ràng có thể bỏ mặc cô một mình ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tui-to-tinh-nham-voi-anh-trai-nam-chinh/1632814/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.