Đèn đuốc rực rỡ, đèn hoa lấp lánh.
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo, chiếu rọi lên khuôn mặt mọi người, vũ cơ trên sân không ngừng xoay tròn, tiếng trống vang rền, nhóm vũ cơ cùng nhau nâng một trái đào thọ khổng lồ, trên trái đào vẽ hình ảnh của đế hậu, bên trái viết "Phúc Lộc Thọ Hỷ", bên phải viết "Mạo Thọ Tề Mi".
Huệ Đế thật sự rất yêu chiều Hoàng hậu.
Phượng Hòa đứng dậy đi đến bên cửa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi pháo hoa nở rộ, chợt thấy nhớ mẫu thân.
Nàng ngẩng đầu, lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn mềm mại, pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt như phù dung, đôi mắt thu thủy lấp lánh ánh sáng, trong đáy mắt thoáng qua ánh nước mắt, đẹp như hoa như trăng, còn rực rỡ hơn cả pháo hoa trên trời.
Lưu Cảnh Tường quay đầu thì bắt gặp cảnh tượng tuyệt đẹp này, hai mắt lập tức sáng lên, giọng điệu kích động bật thốt: "Nếu trên đời này thật sự có yêu quái, chắc chắn Vương nữ là mỹ nhân do bông hoa đẹp nhất hóa thành!"
Người nói vô tâm nhưng lại khiến Phượng Hòa đắc tội với đám quý nữ có mặt ở đây.
Gần như ngay khi hắn ta vừa dứt lời, ánh mắt sắc lạnh của Lý Nhụy đã bắn về phía nàng, hận không thể đâm Phượng Hòa một lỗ.
Nếu Phượng Hòa là bông hoa đẹp nhất thì họ là cái gì? Mọi người đều cảm thấy khó chịu, sắc mặt cũng trầm xuống.
Phượng Hòa thầm thở dài trong lòng, nếu có thể, nàng thật sự hy vọng vị công tử nhà thị lang này có thể im
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuoc-dieu-quy-lang-thuyet-cap-nguyet-luong/2748879/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.