Khi hắn trở về Lăng phủ, chỉ còn Viêm Hà đơn độc bị buộc trên con sư tử đá ở cửa, Phượng Hòa đã sớm về phòng ngủ.
Lăng Kiến Triệt tức giận đi tới véo véo tai Viêm Hà: "Thế mà đã chạy theo người ta? Còn nhớ chủ nhân của mình là ai không?”
Viêm Hà ngẩng đầu, phun một hơi về phía hắn.
Lăng Kiến Triệt: “…”
_
Thời tiết dần ấm lên, hoa ngô đồng trong sân nở rộ, từng chùm hoa rực rỡ treo đầy cành.
Sáng sớm, Phượng Hòa mở cửa sổ đã ngửi được mùi hoa thơm ngát, thấy lòng người dễ chịu.
Nàng dựa vào bậu cửa sổ ngắm hoa ngô đồng một lúc, duỗi lưng một cái mới dậy rửa mặt.
Đến sân trước, người nhà họ Lăng đã dậy hết, Lăng Bá Tông gọi ba nhi tử ra sân, cùng bọn họ luyện công buổi sáng, ngay cả Đại Lang và Nhị Lang cũng không thoát được, mắt còn ngái ngủ đứng tấn bên cạnh người lớn.
Phượng Hòa đi đến hành lang, tò mò nhìn cảnh tượng này.
Diểu Diểu run run bưng một bát canh đi tới, giọng ngọt ngào nói: “Di di, bữa sáng.”
Phượng Hòa ngồi xuống bên hành lang, ôm Diểu Diểu vào lòng, véo véo gương mặt nhỏ mũm mĩm của cô bé: "Ai bảo muội gọi ta là di di?”
“Tam thúc thúc.” Diểu Diểu cong cong đôi mắt, lấy ra hai viên kẹo: "Tam thúc cho, chia cho di di một viên.”
Phượng Hòa thầm mắng Lăng Kiến Triệt một câu “ấu trĩ”, để Diểu Diểu tự giữ mà ăn.
Nàng nhận bát canh, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Canh cay cay.” Diểu Diểu bóc một viên kẹo cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuoc-dieu-quy-lang-thuyet-cap-nguyet-luong/2748883/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.