Lăng Bá Tông nghẹn một chút, râu run lên: "Vậy ngươi muốn lãng phí thời gian trên người ai? Ta nói cho ngươi biết, nam nhi nhà họ Lăng không được đi đến phố hoa hẻm liễu kia!”
Lăng Kiến Triệt gãi gãi trán, như thể nói chuyện gì đó vinh quang lắm, cười một tiếng nói: “Năm mười tuổi ta đã đi rồi.”
Lăng Bá Tông: “…?”
“Thất hoàng tử dẫn ta đi, lúc đó hắn ta không dám đi một mình, nhất định phải kéo ta đi theo.” Lăng Kiến Triệt phớt lờ vẻ mặt dần dần méo mó của cha hắn, mặt mày rạng rỡ nói: “Điểm tâm ở Xuân Nguyệt Lâu rất ngon, ca vũ ở Tử Phương Trai cũng hay, cha, nếu sau này cha và huynh trưởng muốn đi, có thể hỏi ta trước.”
“Ta… ta đánh chết ngươi, cái thằng hỗn láo này!” Lăng Bá Tông nghẹn đến mặt mày tím xanh, gầm lên một tiếng, vớ lấy một cây gậy đuổi theo.
Lăng Kiến Triệt đâu có để mặc cho ông đánh, chạy vòng quanh sân.
Lăng Kiến Đình và Lăng Kiến Tiêu chắp tay với Lăng Kiến Triệt, tranh thủ lười biếng, nhanh chóng hoạt động tay chân, để Đại Lang và Nhị Lang lén lút rút lui.
Phượng Hòa uống hết một bát canh cay, lúc này Lăng Kiến Triệt cuối cùng cũng chạy mệt, để cho Lăng Bá Tông đánh một gậy.
Lăng Bá Tông mắng vài câu, xác nhận Lăng Kiến Triệt không qua đêm ở phố hoa hẻm liễu mới nguôi ngoai, tức giận rời đi.
Lăng Kiến Đình và Lăng Kiến Tiêu một trái một phải ôm lấy bả vai Lăng Kiến Triệt, nụ cười trên mặt người này còn rạng rỡ hơn người kia.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuoc-dieu-quy-lang-thuyet-cap-nguyet-luong/2748884/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.