Trong phút chốc không gian giữa họ chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Phản ứng đầu tiên của Phí Bạc Lâm là thở phào nhẹ nhõm nhưng sau giây phút đó anh lại không thể lý giải được cảm giác hụt hẫng thoáng qua trong lòng.
Anh khẽ "ồ" một tiếng rồi quay đầu vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Ôn Phục ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh, lúc này cậu thực sự không hiểu nổi.
Hơi nước trên gương nhà vệ sinh đã tan. Trên mặt gương sáng bóng không một hạt bụi hiện lên những đường nét ngày càng trưởng thành và sắc bén của Phí Bạc Lâm.
Anh rửa mặt, lau đi bọt kem đánh răng ở khóe miệng. Những giọt nước trong suốt chảy dọc theo quai hàm xuống đến cằm rồi dừng lại ở vết sẹo chừng một centimet.
Phí Bạc Lâm như bị ma xui quỷ khiến đưa tay sờ vào chỗ đó. Anh cảm thấy một xúc cảm quen thuộc đến lạ.
Không kịp suy nghĩ sâu xa anh liếc nhìn môi mình. Giống hệt đôi môi hơi sưng đỏ của Ôn Phục.
Chỉ là một thay đổi rất nhỏ nhưng Phí Bạc Lâm vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm vào mình trong gương hồi lâu, khó mà phân biệt được đây có phải là ảo giác hay không.
Buổi chiều cuối tuần, Phí Bạc Lâm một mình đi dạo quanh chợ.
Đến bữa tối, Ôn Phục nhìn mâm cơm toàn khổ qua: Canh khổ qua, khổ qua xào trứng, khổ qua nhồi thịt thì rơi vào im lặng.
Phí Bạc Lâm khẽ quay sang: "Đúng rồi."
Ôn Phục: ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuoi-tre-vo-danh-thi-vo-tra/2911821/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.