Thánh chỉ ban ra, dân tình kinh hãi. Thiêu xác cố Tể tướng Tử Nguyệt vương triều Âu Dương Tán rồi nghiền xương thành tro! Thánh chỉ này không những bất kính với một bậc tiền bối như Âu Dương Tán mà còn bất kính với cả oan hồn người đã khuất. Cách thức tàn nhẫn này đáng lẽ chỉ áp dụng cho tội nhân tội ác tày trời thôi chứ.
Giờ thì dân chúng hoàn toàn phẫn nộ. Họ chẳng tài nào hiểu cớ sao một vị vua tốt lại bỗng trở nên tàn độc thế và đều thoá mạ hoàng đế đương triều Tử Hạo.
Sau đó, chả rõ ai đồn rằng, Tể tướng đương triều Lạc Vũ vì can gián Hoàng thượng hạ thánh chỉ này đã không màng quỳ trước long án một ngày một đêm mong Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Tuy nhiên, kết quả vẫn không được. Tin này làm địa vị Lạc Vũ trong lòng dân tăng lên đáng kể. Dân chúng luôn miệng tiếc hận thay vị Tể tướng trẻ tuổi. Trên đường, nếu có ai nhận ra y thì đều tỏ ra kính nể y, tán thưởng y là thanh quan. Mọi hoài nghi trước kia đối với y dần tiêu tan hết.
*long án: bàn vua
*thanh quan: vị quan tốt
Mọi sự đều y như kế hoạch của Lạc Vũ. Giờ phút này, y đang nhàn nhã tựa vào ghế thưởng trà, ngắm mây trời, đầu óc nghìn xoay trăm đảo tính xem bước kế tiếp nên làm gì. Hiển nhiên là diệt Nguyệt gia bảo! Ngày nào còn chưa diệt Nguyệt gia bảo, ngày đó kế hoạch của y còn chưa suôn. Có lẽ nên dùng binh lực của Tử Hạo, xuất quân diệt một lần cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-cong-bam-nguoi/2039122/quyen-2-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.