Lúc y ra ngoài, Mạc Thiên Hàm lại chuẩn bị cho y "nguyên bộ võ trang", bị mấy ca tử hâm mộ trêu ghẹo một hồi, nói Mạc Thiên Hàm đều sắp gói Thu Nghiên thành nhà ở di động.
Lúc trở về, đã là lúc mặt trời ngã về tây, y vừa bước ra cửa thôn, liền nhìn thấy chỗ đường rẽ giao với rừng trúc, một ngọn đèn lồng đỏ, một người đang nhìn về phía y, Trương gia ca tử vốn đi phía sau chuẩn bị đưa y về nhà lập tức cười nói: "U, nhìn xem, Mạc thợ săn đúng là đau lòng phu lang, xem ra ta có thể bớt dùng chân, Mạc phu lang, về đi, đừng làm người ta sốt ruột chờ đợi."
Thu Nghiên đỏ mặt: "Ta đi về, gửi lời chúc cho hai phu phu cùng cả nhà."
"Aiz, cũng mang lời chúc của ta chuyển cho tướng công của ngươi!"
Tạm biệt Trương gia ca tử, Thu Nghiên chậm rãi đi về, tuy rằng rừng trúc cách thôn không xa, nhưng Mạc Thiên Hàm vẫn là sau khi tuyết ngừng rơi liền dọn ra một con đường tương đối bằng phẳng, là ngừa những lúc Thu Nghiên có việc ra ngoài sẽ tiện hơn.
"Tướng công!" Cách thật xa, Mạc Thiên Hàm liền để đèn lồng qua một bên, chạy tới đón Thu Nghiên: "Trong nhà đều đã chuẩn bị xong, thế nào? Đốt đèn thú vị không?"
"Dạ!" Vui vẻ gật đầu, trước kia việc đốt đèn năm mới đều không có phần của y, đều do hai đệ đệ cùng thúc thúc đi, y phải chuẩn bị cơm tất niên.
"Lạnh không?" Vươn tay nắm lấy một bàn tay của Thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-cong-manh-me-phu-lang-ngoan-ngoan/1603/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.