Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Thẩm Vân Thư gật đầu.
Phùng Viễn Sơn kéo ghế sau lưng cô ra, đợi cô đi tới rồi đẩy ghế vào. Thẩm Vân Thư bước theo anh, hai người trước sau rời khỏi quán trà.
Lưu Thịnh Cường đợi đến khi không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa, xương cốt trên người mới dám mềm nhũn ra. Anh ta vịn bàn ngồi xuống, thầm mắng, “Mẹ kiếp, hai người này ở cùng với nhau từ khi nào vậy?”
Thẩm Vân Thư bước ra ngoài, cơn gió lạnh ùa tới khiến bộ não trống rỗng của cô dần hồi phục. Cô nhận lấy túi từ tay anh, gượng gạo nở nụ cười, khách sáo nhưng trịnh trọng cảm ơn, “Vừa rồi thật sự rất cảm ơn ngài.”
Nếu thật sự dây dưa với một tên say xỉn, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô.
Ánh mắt Phùng Viễn Sơn lướt qua đôi mắt đỏ hoe của cô, rồi chuyển sang con phố người người qua lại, “Không phải vì cô.”
Việc Lưu Thịnh Cường ngấm ngầm gây khó dễ cho nhà máy không phải là một hay hai lần. Hôm nay chẳng qua là mượn cớ này để dạy cho anh ta một bài học, để anh ta đừng quên mình họ gì.
Thẩm Vân Thư cũng không đến mức tự mình đa tình mà nghĩ mọi chuyện đều liên quan đến mình. Cô vội nói, “Tôi biết mà.”
Vẻ vội vàng muốn phủi sạch liên quan của cô quá rõ ràng. Phùng Viễn Sơn như cười như không nhìn cô, “Cô biết cái gì?”
Thẩm Vân Thư không ngờ anh lại hỏi ngược lại, nhất thời nghẹn lời, không biết phải giải thích thế nào, gò má vốn tái nhợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/2927157/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.