Thẩm Vân Thư bị lời của Cố Tùng Hàn làm cho lông mi khẽ run, nhưng vẫn kiên quyết nhìn Phùng Viễn Sơn, cô đến nhà anh mà cầm đồ anh mua thì về lễ nghĩa vẫn là chưa chu đáo.
Phùng Viễn Sơn bình tĩnh đáp, “Vợ chồng sắp cưới cũng là một thể.”
…À.
Thẩm Vân Thư hoàn toàn không nói nên lời, cô cúi đầu, đá một viên đá nhỏ dưới chân, chiếc cổ trắng ngần ẩn hiện giữa chiếc khăn quàng cổ đen và mái tóc, màu đỏ trên vành tai từ từ lan rộng, thấm sâu hơn.
Mắt Phùng Viễn Sơn khẽ động, rồi lại dời tầm mắt đi.
Cả ngày hôm nay, nhiệt độ trên mặt Thẩm Vân Thư không hề giảm xuống, đến nhà họ Cố, loại nhiệt độ này càng đạt đến đỉnh điểm.
Những người hàng xóm đến nhà họ Cố chơi không ngừng trêu chọc, may mà trái tim cô hôm nay đã trải qua nhiều thăng trầm nên có sức chịu đựng nhất định, anh lại luôn đứng bên cạnh cô, ai mà nói lời quá lời, anh chỉ cần liếc mắt một cái là người đó không dám nói thêm gì nữa, ít lời cũng có cái hay của ít lời, mặt mày lạnh đi là ai cũng không dám trêu chọc, tiết kiệm được không ít rắc rối.
Trên bàn ăn có Cố Tùng Hàn pha trò, lại có bà cụ Cố và Lâm Tố Bình thỉnh thoảng kể những chuyện thú vị của Phùng Viễn Sơn và Cố Tùng Hàn hồi nhỏ, bữa cơm này Thẩm Vân Thư ăn không quá căng thẳng, cậu cả của anh cũng là người ít nói, nhưng nụ cười trên mặt chưa từng ngừng lại.
Có lẽ là bầu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/2927181/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.