Hầu kết của Phùng Viễn Sơn khẽ lăn, rồi anh lại cúi người xuống, Thẩm Vân Thư tựa vào lòng anh, hơi ngẩng đầu lên, toàn tâm toàn ý đáp lại anh.
Hơi thở hòa quyện vào nhau, vấn vít thành những sợi tơ mềm mại, từng vòng, từng vòng quấn lấy hai người, như thể đêm sâu đến đâu, họ có thể hôn nhau lâu đến đó.
Áo khoác của cô bị anh gạt xuống đất, hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu đỏ rộng rãi rất hợp với không khí ngày Tết, Phùng Viễn Sơn ngậm lấy, m*t lấy môi lưỡi cô, bàn tay to lớn luồn vào vạt áo len, sức lực của anh rất lớn, trái tim Thẩm Vân Thư giật mình run lên.
Anh cũng muốn mang lại cho cô nhiều cảm giác đau đớn hơn, nhưng lại không nỡ để cô quá đau, Phùng Viễn Sơn đầu tiên xoa bóp mạnh vài cái, rồi ch*m r** v**t v* chơi đùa, vùng da thô ráp từ đầu ngón tay anh cọ xát tạo ra một cảm giác tê dại, Thẩm Vân Thư nhẹ nhàng r*n r*, tiếng thở ra khỏi miệng giống như tiếng mèo kêu khẽ, khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.
Phùng Viễn Sơn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tối sầm lại như một xoáy nước sâu thẳm, anh trực tiếp vén chiếc áo len đỏ lên, rồi kéo chiếc áo lót ren trắng che chắn vòng một của cô xuống, hơi thở anh hạ thấp.
Đầu tim Thẩm Vân Thư run lên, cô nắm lấy tóc anh, hoảng hốt muốn kéo anh lên.
Phùng Viễn Sơn trực tiếp cắn cô, “Hôm qua em đã dỗ anh thế nào?”
Trái tim Thẩm Vân Thư bị hơi thở nóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/2927304/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.