Triệu Ngọc Cẩn âm dương quái khí châm chọc nói: "Nghe nói Tây Hạ đều là những dũng sĩ chiến đấu không sợ chết, không nghĩ tới Tây Hạ vương lại nhát gan sợ phiền phức như vậy, đánh không lại A Chiêu, bắt nàng phải phát lời thề như vậy."
Liễu Tích Âm không muốn nghe người khác nói Ô Ân như thế, "Là ta nghĩ ra biện pháp, bằng không A chiêu cũng chỉ có thể vẫn bị giam cầm, ngươi bằng lòng để A Chiêu sinh hài tử ở trong ngục sao?"
Nàng không muốn nói cho Triệu Ngọc Cẩn, nếu không phải nàng, khả năng Ô Ân sẽ không thả bọn họ, thậm chí còn khiến cho bọn hắn không sống sót mà ra khỏi địa lao. Nàng không hy vọng người khác dùng nàng đánh vào nhược điểm của Ô Ân.
Y Nặc cùng Ô Ân nháo lật, Triệu Ngọc Cẩn cùng Diệp Chiêu lại gây sự như vậy.
Mỗi buổi tối, Ô Ân đều lặng lẽ xoay người, giấc ngủ của Liễu Tích Âm không sâu, nàng có thể cảm nhận được, đã lâu Ô Ân không có một giấc ngủ an ổn. Nàng không muốn để cho Ô Ân có thêm bất luận phiền não gì, hiện tại nàng mong muốn nghị hòa nhanh chóng kết thúc, quay về Hưng Khánh phủ, rời xa nơi hỗn loạn này.
Triệu Ngọc Cẩn lại không có hé răng.
Diệp Chiêu nghe được Liễu Tích Âm bảo vệ Tây Hạ vương, trong lòng càng phát ra buồn bã.
Biểu muội, ngươi đã quên rồi mình là con cháu tướng môn sao.
Nguyên bản Diệp Chiêu do dự nhưng lúc này tâm đưa ra quyết đoán.
"Hảo, Diệp Chiêu ta đối với trời thề, sau chiến sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-quan-tai-thuong-tay-ha-nu-vuong-tu/111461/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.