Xe ngựa của Dạ Tuyết và Phong Lãnh Nguyệt vừa tới cửa cung đã thấy một thái giám tuổi tác không mấy lớn đứng đó chờ đã lâu.
Khi nàng cùng y xuống xe ngựa, tiểu thái giám kia vội chạy lại kính cẩn hành lễ "Nô tài ra mắt Dạ Tuyết tướng quân."
"Công công không cần đa lễ."
Tiểu thái giám đứng lên "Tướng quân, nô tài phục mệnh hoàng thượng ở đây đón ngài đến ngự thư phòng."
Dạ Tuyết cười xã giao "Vậy phiền công công dẫn ta đến ngự thư phòng rồi."
Tiểu công công cười vô hại xua tay "Không có, tướng quân quá lời rồi!"
Tiểu công công dẫn Dạ Tuyết cùng Phong Lãnh Nguyệt đến thư phòng. Trên đường đi, tiểu công công cứ len lén nhìn Dạ Tuyết rồi cười ngốc nghếch như bị thiểu năng.
Dạ Tuyết chậm rãi giảm cước bộ, lùi xuống đi ngang hàng với Phong Lãnh Nguyệt. Nàng nghiêng đầu hỏi nhỏ "Ngươi nói đầu óc hắn có phải bị vấn đề gì rồi không?"
Phong Lãnh Nguyệt lãnh đạm nhìn tiểu công công rồi lại nhìn nàng "Hắn có lẽ là ngưỡng mộ tướng quân đi?"
Dạ Tuyết chậc lưỡi, nàng hất hất đuôi tóc ra vẻ bất đắc dĩ "Haiz ai bảo ta quá xuất sắc!"
Phong Lãnh Nguyệt làm bộ như không nghe thấy lời nàng nói, quay mặt đi.
Dạ Tuyết chấp tay chậm rãi đi phía sau y, đôi môi khẽ cười mà nhìn nam tử bạch y trước mặt.
Tiểu Công Công dẫn hai người đến trước ngự thư phòng "Hoàng thượng đang cùng các quan đại thần nghị sự, xin tướng quân ở đây chờ một lát. Lát nữa sẽ có người mời tướng quân vào trong."
Nói đoạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-quan/1493817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.