13
Canh năm, tiếng mõ tre vang lên, rồi tiếng chiêng đồng nối tiếp, bỗng nhiên tiếng bịch bịch rơi xuống đất, tạo thành âm thanh rung vang dồn dập.
Ta khoác áo ngoài, mở cửa bước ra.
Bầu trời Thôi phủ đỏ rực và sáng hơn bầu trời kinh thành.
Đông Cung đã phái binh bao vây chặt Thôi phủ.
Thái tử Triệu Triệt chỉ đích danh muốn gặp ta và còn tặng ta một món quà.
Ta mở ra, con vẹt vỗ cánh bay ra, lượn vài vòng rồi bay vào sân của ta.
“Vẹt máu đỏ, một con trống một con mái, thay nhau ngày đêm vào cung nghe ngóng tin tức.”
Thấy vậy, Triệu Triệt phất tay, cho người theo dõi.
“Minh Tam cô nương, dùng cổ độc Chức Nữ trên vẹt như thế, không thấy phí sao?”
Chức Nữ cổ là loại cổ độc ác nghiệt của vu nữ Tây Nam, người trúng độc phải mỗi ngày gặp vu nữ một lần, thường dùng trên tình nhân không chung thủy.
“Dùng để dò la chuyện sống chết, thế cũng gọi là lãng phí sao?”
Triệu Triệt bóp cổ ta, ép vào tường, giọng lạnh lẽo cực điểm:
“Chuyện ngươi thả Lý Huyền Ca, ta không tính toán. Nói ta biết, trong cung là ai giúp ngươi mở cửa sổ mỗi đêm, nể tình ba tỷ muội của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi.”
Thôi Tống và Dương Hành bị những thanh đao sáng loáng chặn lại.
Ta nhìn thẳng vào mắt Triệu Triệt, cười nhạt:
“Ta chỉ là thiếp thất của phủ Thừa tướng, vào cung không được mấy lần, ngươi nghĩ có ai nghe lời ta sao? Triệu Triệt, bệnh đa nghi của ngươi không thua gì tiên hoàng cả!”
Khi ấy thuộc hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-thuat-su-an-duong/1673418/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.