“Không muốn nói cũng không sao.”
Tư Minh Cẩm thay cô băng bó kĩ, nghiêng người thu thập tàn cuộc.
Lúc này Thẩm Nhu mới hoàn hồn, vội vàng nói, “Có thể là bởi vì anh ấy đã cứu tôi.”
Đây cũng coi như là một nguyên nhân.
Động tác của Tư Minh Cẩm hơi dừng lại, “Nói nghe chút đi.”
Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, không rõ cảm xúc bên trong, Thẩm Nhu kể chỉ vì nghĩ anh muốn thông qua đó tìm linh cảm thiết kế váy cưới. Cho nên cô nói rất nhỏ, kể từ khi còn bé tắm chung với Giang Trì Ý tới lúc lớn.
Liên quan tới chuyện xảy ra năm 14 tuổi, cô cũng kể rõ một năm một mười cho Tư Minh Cẩm nghe.
Tư Minh Cẩm chỉ lẳng lặng nghe, khi thì nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Nhu, khi lại dời mắt nhìn đi nơi khác làm cho người ta đoán không ra tâm tư.
Mãi cho tới khi Thẩm Nhu kể chuyện xong, nam nhân đưa cho cô một chai nước lọc.
“Cảm ơn hội trưởng.” Thẩm Nhu nhận nước, nghĩ gì đó lại hỏi, “Sao rồi? Tìm được linh cảm không?”
Cô để ý chính là chuyện áo cưới.
Tư Minh Cẩm ừ nhẹ một tiếng, “Về thôi, cũng không còn sớm nữa.”
Biết Tư Minh Cẩm đã tìm được linh cảm, Thẩm Nhu vô cùng vui mừng.
Không uổng phí công sức cô nói lâu như vậy, nói đến miệng lưỡi đắng khô.
Trên đường về khách ạn, Thẩm Nhu hỏi thăm hành trình của Tư Minh Cẩm, muốn cùng anh quay về Quế thành.
Hai ngày nữa Tư Minh Cẩm sẽ lên máy bay.
Thẩm Nhu có chút thất vọng, “Tiếc thật, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-tu-thanh-benh/1666260/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.