- Mạnh quận công, bây giờ đã là giờ sửu rồi. Chúng ta đã tìm rất lâu rồi. Chính ngài cũng không ăn không ngủ cả ngày nay. Nếu còn tiếp tục, sợ là tìm được Đinh tiểu thư, quận công ngài cũng ngã quỵ mất. Hay là về nghỉ một lúc, sáng sớm lại tiếp tục đi tìm?
Anh Ngọc lắc đầu, đẩy tay Lưu Thương Đằng ra, nói:
- Lưu bang chủ, ngài không giúp ta, thì ngài đưa người về đi. Không tìm thấy Mộng Khuê, ta không yên tâm. Nàng ấy đang đợi ta đến cứu... Ta không thể chậm trễ. Không thể chậm trễ được...Không thể chậm trễ!
Anh Ngọc nói giống như phát cuồng. Ánh mắt nàng bất định, hoang mang tột độ. Lưu Thương Đằng nhìn thấy thật thương cảm. Thật sự quá mệt nhưng cũng không đành để một mình nàng đi tìm. Gã quay sang các huynh đệ, động viên mọi người cố gắng thêm chút nữa.
Anh Ngọc gõ cửa liên tục, hết nhà này đến nhà khác. Tất cả đều đáp không nhìn thấy Mộng Khuê. Nàng suy sụp cực độ. Đi được mấy bước cũng ngã xuống, nằm sấp trên đất, đấm tay xuống đất mà gào khóc:
- Tại sao? Tại sao lại bắt Mộng Khuê của ta? Tại sao? Mộng Khuê nàng ở đâu? Ta có thể tìm nàng ở đâu?
Lưu Thương Đằng và đám thuộc hạ nhìn kẻ kia thân vận nam nhân, lại còn là một quận công đắc sủng trong triều. Ba triều hoàng đế, ba đường thế lực khác nhau, đối lập nhau liên tục thay đổi triều đại nhưng họ Mạnh kia vẫn có thể trụ vững. Thế nhưng, chỉ vì một nữ nhân liền trở nên sụp đổ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-vong-dao-hoa/761773/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.