Tìm từ trưa đến chiều tối, cả kinh thành đều muốn lục tung lên vẫn không nhìn thấy người. Lúc hội ngộ với đội quân của Thần Vũ quân và Kim ngô vệ quân. Anh Ngọc không kìm chế được, nhào lên túm cổ áo Đinh Hiển, đấm cho gã một nhát vào mặt:
- Ngươi khốn kiếp! Ngươi sao có thể để một mình Mộng Khuê ở lại miếu thành hoàng vào lúc giữa khuya như thế? Ngươi nói, ngươi là ca ca nàng kiểu gì? Ngươi đáng chết!
Đinh Hiển bị nàng đánh không thương tiếc nhưng cũng không dám phản kháng. Ở bên kia, Đinh Tung nhìn cái kẻ mà lão ghét cay ghét đắng lại đánh còn con mình, vậy mà lão một chút cũng không nóng ruột. Đinh Hiển sơ suất thế này, quả thật không tha thứ được. Đinh Hiển thân là thống lĩnh Thần Vũ quân của kinh thành mà ngay cả tiểu muội của mình cũng không bảo vệ tốt. Nói như thế nào cũng là thất trách. Lại nghĩ đến Mộng Khuê mất tích, không biết có rơi vào tay kẻ xấu hay không, có gặp nguy hiểm gì hay không? Người làm cha như Đinh Tung làm sao mà không nóng giận. Nhưng ông nhìn lại phản ứng của Mạnh Kì Phong. Họ Mạnh kia mới thật là người lo lắng cho nữ nhi của lão nhiều nhất. Từ lúc Mạnh Kì Phong xông vào phủ nói không nhìn thấy Mộng Khuê, liền sau đó huy động nhân lực đi tìm. Mạnh Kì Phong một bước cũng không ngừng nghỉ. Từng nhà, từng người, kẻ kia đều không bỏ sót qua. Mặt trời càng xuống núi, khí sắc của kẻ kia cũng càng lúc càng tệ. Nếu hắn cứ tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-vong-dao-hoa/761775/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.