Đúng lúc này, giữa không trung chợt vang lên một tiếng thét rung trời lệch đất, cùng với tiếng thét còn có thanh âm long ngâm rung động. Hào quang thu liễm, Tử Lôi Diệu Thiên Long dang rộng cặp cánh, bay lượn xuống dưới. Mặc dù cũng không có phát ra quang mang mười màu lấp lánh, nhưng từ những miếng vảy to một màu tím trong suốt kia, có thể nhìn ra, con cự long này đã có sự tăng vọt trên các phương diện.
Cho dù là Cơ Động cũng có chút hâm mộ Lôi Đế, hắn tuy rằng cũng có Hỏa Nhi là đồng bọn, nhưng Hỏa Nhi cũng không thích hợp làm tọa kỵ. Khoảng cách đến Lục Quan, hắn còn một khoảng chênh lệch không nhỏ. Nhưng cho dù thật sự đạt đến Lục Quan, hắn có thể dễ dàng tìm được một đầu ma thú thích hợp trở thành tọa kỵ của mình sao?
- Ha ha ha ha....
Tiếng cười sảng khoái thật to vang lên từ trong miệng Phất Thụy, xoay người nhảy xuống khỏi cái lưng rộng lớn của Tử Lôi Diệu Thiên Long. Khí chất cả người hắn nhìn qua so với trước kia càng thêm trầm ổn hơn rất nhiều. Thân hình vốn đã hùng tráng càng thêm vĩ đại, mái tóc cùng với ánh mắt đều biến thành một màu tím thần bí. Ánh mắt hắn nhìn quanh mọi người, ngoại trừ Cơ Động và Diêu Khiêm Thư ra, cũng không có ai dám nhìn thẳng mắt hắn. Nhất là con mắt trên trán, tuy rằng mấp máy, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác thấy áp lực khủng bố.
Dạ Tâm giống như là một con chim én phóng nhanh đến trước mặt Phất Thụy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuu-than-am-duong-mien/2630990/chuong-176-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.