Ngồi trước bàn trong điếm, nghe bà mai thao thao bất tuyệt, vì sao ta lại có cảm giác sống không bằng chết này chứ? Bà mai cũng không phải rất khó coi, còn cùng ta rất quen thuộc... Nhưng mà, vì cái gì chứ?
“Đinh nhi a, ngươi cũng đến tuổi nên lấy chồng rồi. Ngươi xem xem công tử nhà Thượng Thư người ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn...”
Chỉ là bộ khoái mà thôi, tiền lương mỗi tháng đại khái còn không bằng thu nhập của ta đâu.
“... Gia thế hiển hách...”
Ông nội của ta chán ghét làm quan, vạn nhất thăng cấp bạo lực thì làm sao bây giờ?
“... Văn võ song toàn...”
Ta cũng biết chữ mà. Sách đọc nhiều như vậy để làm gì? Nơi này của chúng ta luôn luôn thái bình, võ công có ích lợi gì? Hơn nữa trong tiệm của ta, aiz...
“... Lại có tướng mạo nhất đẳng...”
Làm ơn. Người xem xem tiểu nhị nơi này của ta, người nào không có vẻ đẹp kinh thiên địa, khấp quỷ thần (kinh động trời đất, quỷ thần khiếp)? Ta cũng không coi trọng vẻ ngoài như vậy có được hay không?
“... Ngươi cũng phải chiếu cố tới bản thân, không thể cả đời đều làm cái nghề xuất đầu lộ diện này được.”
Ta đã thành thói quen rồi. Cũng làm một phần tư cuộc đời rồi... những lập luận trên đều không thành, gần đây trình độ của bà mai thật sự là không được tốt lắm. Cảm phiền nói một câu làm cho ta động lòng được không?
Bà mai uống một ngụm trà, phe phẩy cây quạt.
Không phải thật chứ. Đã là tháng mười rồi, còn quạt cái gì? Không lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-khach-cu/2560202/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.