Thập Nhất lộ ra khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, xoay người đi ra ngoài. Khanh Trần thu thập một chút, chán muốn chết, đứng ở trước cửa sổ tùy tay gảy gảy cây đàn cổ, sợ thanh âm quá lớn, nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, phát ra thanh âm rất nhỏ. Đàn cầm so với trước kia nàng đạn hai mươi mốt dây đàn tranh có chút bất đồng, sờ sờ từng dây đàn chậm rãi nghiên cứu đạn pháp.
Một lần đạn còn trúc trắc, đạn lần hai một lần liền bắt đầu trôi chảy, đạn lần ba đã thuận buồm xuôi gió. Rất nhiều thời điểm bởi vì thích thanh âm thông thấu tự nhiên cho nên học đàn tranh, nhưng là đã lâu không sờ đến, giờ hơi lạ.
Khanh Trần đè nặng một dây cầm huyền, đột nhiên cười rộ lên, mọi người nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông mới tính là tài nữ, mình cuối cùng còn có chút bộ dáng, tuy rằng thật có chút thua kém, dù sao hai mươi mấy năm công phu cầm đạn không sai, họa vớ vẩn, thư pháp cũng bình thường.
“Thương âm hướng giác âm chậm một chút, sẽ tốt hơn.” Đột nhiên nghe được một giọng nói thanh lãnh quen thuộc, Khanh Trần quay đầu, Tứ ca không biết đã tỉnh từ lúc nào, tựa vào đầu giường nghe nàng đánh đàn.
“Tỉnh sao? Có phải ta đánh thức huynh hay không?” Khanh Trần đi đến bên giường ngồi xuống.
“Khúc gì vậy?” Hắn không đáp lời của nàng, ngược lại hỏi.
Khanh Trần ngẩn người, mới vừa rồi đàn bừa một khúc “Thương Hải cười” nói với hắn thế nào được? Nghĩ nghĩ nói:“Tiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-linh-lung/839040/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.