Cô thề, nhất định là anh đã thấy được…
Không phải ảnh nghĩ mình cố ý mở ra đi?
Nếu như thế…nhất định là mệt người rồi.
Nhưng nụ hôn dịu dàng như thế, quyến luyến như thế, rốt cuộc vẫn khiến Giai Hòa khó chống cự được, quăng mũ cởi giáp.
Thích anh, thích sự dịu dàng của anh, thích anh đối với mình tốt mà không hề có lý do. Rốt cuộc có đủ hay không? Có đủ hay không để tiếp tục đi tới? Giai Hòa thiếu dưỡng khí, dần dần bước vào trạng thái tự hỏi ngây ngô. Đẩy ra? Thuận theo? Hoàn toàn không có đáp án được. Mãi cho đến khi nụ hôn ấm áp kia, trừ môi, trượt qua hai má, cổ, rồi cuối cùng dừng ở bên tai.
“Không thường viết cảnh nóng sao?”
A?
Tiết tấu này, cũng nhanh quá đi?
Cô thực buồn, ừ.
…Ai không có việc gì mới đi viết cảnh nóng đó.
“Có đôi khi, không cần nhiều lời thoại lắm.” Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn, “Nếu em yêu một người, em sẽ không bao giờ có thể khống chế được bản thân mình. Muốn đến gần cô ấy, chạm vào tay cô ấy, gần gũi gương mặt cô ấy, rồi lại nhìn cô ấy luống cuống cả lên. Cứ chạm rồi chạm nữa, chỉ là muốn xác nhận thêm, muốn chứng minh, rằng quả thực là hai người đang ở bên nhau, cô ấy thực là của mình. Cho nên cảnh nóng tốt nhất, là bắt đầu từ những va chạm thân thể rất nhỏ, chậm rãi nhuộm đẫm không khí.”
Nói nghe rất đứng đắn.
Nếu như vậy thì không cần làm mẫu hiện trường mà…
Trên lớp kính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-tien-phong-hoa/1316361/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.