“Tiểu Quý, cậu vội đi đâu thế?”
Xanh Xao
“Tùy tiên sinh, tôi có chút việc, xin phép đi trước.”
Quý Hồi vội vã bước đi, như muốn trốn tránh cả Tùy Giang lẫn Cảnh Việt.
“Phở xào tôm không cay, không giá đỗ, đã xong!” Chủ quán đặt hộp đồ ăn lên bàn, ngạc nhiên khi thấy Cảnh Việt. “Ơ? Thầy Cảnh? Thầy vừa mua một phần rồi mà?”
Cảnh Việt lạnh lùng trả tiền, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười rất nhẹ: "Không cẩn thận làm đổ."
Quý Hồi vội vã chạy về chung cư, bỏ luôn ý định đi siêu thị mua sắm đồ dùng dự trữ cho mấy ngày tới.
Sau cơn mưa lớn, Chu Thành lại lác đác vài cơn mưa nhỏ. Trước tòa chung cư, đài phun nước bị bụi bẩn và lá khô phủ kín, nước đọng bốc lên mùi hôi khó chịu. Mỗi lần đi ngang qua, mùi ẩm mốc ấy lại làm người ta khó chịu, giống như quần áo phơi mãi không khô suốt nửa tháng trời, hay như chiếc con quay gỗ cậu bỏ quên trên bệ cửa sổ ở Úc Châu – sau một lần ngấm nước, nó đã mốc meo đến khó nhìn.
Có lẽ ban quản lý chung cư đã quên mất hạng mục dọn dẹp đài phun nước. Cuối cùng, mấy sinh viên thuê trọ trong khu phải mượn dụng cụ để tự dọn dẹp.
Lúc đi ngang qua, Quý Hồi vô thức liếc nhìn, ánh mắt cậu chạm phải một người trong đám đông. Cả hai thoáng ngỡ ngàng. Quý Hồi khẽ thở dài trong lòng. Hôm nay là ngày gì thế này? Sao cứ liên tục gặp người quen vậy?
Người kia thoạt đầu có vẻ do dự, nhưng khi nhìn kỹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyen-the-ngu-say-truong-tieu-ca/2074801/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.