🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tiểu Quý, cậu vội đi đâu thế?”  

Xanh Xao

“Tùy tiên sinh, tôi có chút việc, xin phép đi trước.”  

Quý Hồi vội vã bước đi, như muốn trốn tránh cả Tùy Giang lẫn Cảnh Việt.  

“Phở xào tôm không cay, không giá đỗ, đã xong!” Chủ quán đặt hộp đồ ăn lên bàn, ngạc nhiên khi thấy Cảnh Việt. “Ơ? Thầy Cảnh? Thầy vừa mua một phần rồi mà?”  

Cảnh Việt lạnh lùng trả tiền, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười rất nhẹ: "Không cẩn thận làm đổ."

Quý Hồi vội vã chạy về chung cư, bỏ luôn ý định đi siêu thị mua sắm đồ dùng dự trữ cho mấy ngày tới.  

Sau cơn mưa lớn, Chu Thành lại lác đác vài cơn mưa nhỏ. Trước tòa chung cư, đài phun nước bị bụi bẩn và lá khô phủ kín, nước đọng bốc lên mùi hôi khó chịu. Mỗi lần đi ngang qua, mùi ẩm mốc ấy lại làm người ta khó chịu, giống như quần áo phơi mãi không khô suốt nửa tháng trời, hay như chiếc con quay gỗ cậu bỏ quên trên bệ cửa sổ ở Úc Châu – sau một lần ngấm nước, nó đã mốc meo đến khó nhìn.  

Có lẽ ban quản lý chung cư đã quên mất hạng mục dọn dẹp đài phun nước. Cuối cùng, mấy sinh viên thuê trọ trong khu phải mượn dụng cụ để tự dọn dẹp.  

Lúc đi ngang qua, Quý Hồi vô thức liếc nhìn, ánh mắt cậu chạm phải một người trong đám đông. Cả hai thoáng ngỡ ngàng. Quý Hồi khẽ thở dài trong lòng. Hôm nay là ngày gì thế này? Sao cứ liên tục gặp người quen vậy?  

Người kia thoạt đầu có vẻ do dự, nhưng khi nhìn kỹ Quý Hồi, đôi mắt sau cặp kính dần mở to.  

“Thầy Quý?”  

Quý Hồi nhận ra người ấy – Tiết Việt. Cậu gật đầu, khẽ mỉm cười khi thấy Tiết Việt đang bước tới.  

Năm đó, Quý Hồi từng làm gia sư cho Tiết Việt một thời gian. Lớp học phụ đạo vào chiều thứ bảy, một buổi 800 tệ mức thù lao tương đối cao thời ấy. Giá cả này không phải Quý Hồi yêu cầu, mà do mẹ Tiết Việt – một người phóng khoáng và rộng rãi tự quyết định.  

Dù lý do là gì, Quý Hồi vẫn luôn cảm kích. Khoản tiền tám trăm tệ mỗi tuần giúp cậu trang trải cuộc sống khi ấy không hề tệ.  

“Thầy Quý, thật sự là thầy rồi.”  

Tiết Việt vẫn gọi cậu là thầy, dù cả hai bằng tuổi, sinh nhật cũng chênh không đáng kể. Nhưng Quý Hồi nhập học sớm, lại nhảy lớp, khi cậu đang miệt mài trong phòng thí nghiệm đại học, Tiết Việt vẫn còn đang học lớp 11.  

Mấy năm không gặp, Tiết Việt cao lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn giống một Alpha chững chạc. Ánh mắt Quý Hồi lướt qua, bất giác chú ý đến cặp kính của Tiết Việt. “Kính của cậu lại dày thêm rồi.”  

Tiết Việt ngượng ngùng gãi đầu. “Mỗi năm độ cận lại tăng, em đổi kính liên tục. Thầy Quý, lâu lắm mới gặp mà thầy chỉ quan t@m đến kính của em thôi sao?”  

Quý Hồi ngừng lại vài giây, định nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cậu muốn hỏi Tiết Việt bây giờ thế nào, học hành ra sao, mẹ cậu có khỏe không, công việc kinh doanh của bà thế nào. Nhưng những câu hỏi đó cứ mắc kẹt trong lòng, không sao thốt ra được.  

May thay, Tiết Việt khá hướng ngoại. Chỉ cần Quý Hồi mở lời vài chữ, cậu ta đã hồ hởi kể hết những chuyện mấy năm nay.  

“Em thi đậu chính quy rồi, giờ đang học cao học tại đây. Thầy còn nhớ mục tiêu ngày trước đặt cho em không? Em đã hoàn thành cả rồi. Mẹ em bây giờ kinh doanh ở nước ngoài, một năm chỉ về nhà vài lần. Em đang tính đi du học để lấy bằng tiến sĩ nữa.”  

Mọi thứ đều tốt đẹp. Từ tận đáy lòng, Quý Hồi mừng thay cho cậu: “Tốt lắm, rất đáng khen.”  

Nói xong chuyện mình, Tiết Việt mới hỏi lại: “Thầy Quý, sao thầy lại ở đây? Thầy đang học tiến sĩ ở Đại học Chu Thành à?”  

Câu hỏi này khiến Quý Hồi hơi lặng người. Đây chính là điều cậu sợ nhất – khi người khác hỏi về cuộc sống hiện tại của mình.

Nhưng Tiết Việt dường như không nhận ra sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Quý Hồi, tiếp tục hỏi:  

“Đúng rồi, thầy Quý, mẹ em từng nói thầy nghỉ việc là để ra nước ngoài tìm người thân, hiện giờ thế nào rồi?”  

Quý Hồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, tránh khỏi câu hỏi đó.  

Nỗi sợ mơ hồ bám lấy cậu, như thể mọi thứ trong quá khứ đang ùa về, trộn lẫn và xáo trộn tâm trí cậu.  

“Tôi đã tìm được rồi.” Cậu nghe thấy chính mình đáp lại, giọng nói bình thản như không mang theo chút cảm xúc nào.  

“Vậy thì tốt quá.” Tiết Việt bắt chước cách nói của Quý Hồi, nhưng ánh mắt vô thức thoáng nhìn qua cổ áo Quý Hồi khi cậu cúi đầu. Đường viền tuyến thể lộ ra nửa chừng, khiến cậu ta giật mình vội quay đi.  

Trong trường, người ta vẫn luôn dạy rằng, dù là Alpha hay Omega, tuyến thể sau gáy đều là nơi riêng tư. Nhìn chằm chằm vào đó chẳng khác gì một hành động thiếu lịch sự.  

“Thầy Quý…”  

“Tiết Việt!” Một giọng nói cắt ngang từ phía đài phun nước.  

Quý Hồi như trút được gánh nặng, nhanh chóng lên tiếng:  

“Cậu mau đi lo việc của mình đi.”  

Tiết Việt giơ tay chào đáp lại người bên kia, rồi quay đầu nói vội:  

“Đúng rồi, thầy ở phòng nào? Vài hôm nữa em qua tìm thầy chơi.”  

Nhưng Quý Hồi đã đi xa, chỉ để lại bóng dáng khuất dần trong hành lang, như muốn tránh mọi ánh nhìn.  

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.