Lý Sơ Ảnh bĩu môi với tay nắm cửa, ý là hỏi anh vì sao không mở cửa.
Triệu Lâm lúng túng tại chỗ, cũng không biết nên giải thích như thế nào, cũng không thể nói mình cũng vừa mới biết mình có một người cậu chứ?
Cuộc trò chuyện trong nhà vẫn tiếp tục.
Cậu nói: “Sức khỏe của bọn họ vẫn ổn, nhưng dù sao cũng lớn tuổi, sức khỏe của bọn họ ngày càng kém đi. Tuy rằng thái độ của ba chúng ta cũng đã dịu hơn rất nhiều, ông cũng không giống như trước kia, ai nhắc tới chị liền nổi giận.
Hai năm trước, sau khi mẹ đặt bức ảnh cuối cùng của chị lên tủ đầu giường, ông ấy không xé nó như trước, mà làm như không nhìn thấy.
Mấy hôm trước em đến thăm họ, còn thấy tấm ảnh này còn ở trên tủ đầu giường của mẹ”.
Kiều Phương nghe vậy, tiếng khóc cuồn cuộn, nước mắt chảy không ngừng.
Cha mẹ nhớ bà, sao bà lại không nhớ cha mẹ chứ?
Những năm gần đây, ông nội và cha Triệu Lâm mất tích không thấy tăm hơi, bà lại đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, sống nương tựa với Triệu Lâm.
Một mình bà trải qua vô số ngày khổ cực, vào ban đêm, làm sao có thể không nhớ nhà? Chỉ là năm đó sau khi bước ra thì đã không có đường lui, chỉ có thể gánh vác hết sự khổ nhọc này.
Hiện tại Kiều Phương biết được cha, mẹ cũng đang lo lắng cho mình, thì không còn cố chấp như xưa, sự kiên cường trong lòng bà chợt sụp đổ, vô số ủy khuất, thống khổ, toàn bộ đều vào giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-dai-long-y/1086652/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.