Trong phòng khám, Triệu Lâm ngồi đối diện với Lý Sơ Ảnh, nói: “Cô c ởi đồ ra rồi nằm sấp trên giường, tôi sẽ tiến hành châm cứu chữa bệnh cho cô.”
“Cởi... đồ?” Lý Sơ Ảnh không đoán được chuyện sẽ là thế này. “Nếu không c ởi đồ thì châm cứu thế nào?” Triệu Lâm nhíu mày.
“.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Sơ Ảnh hiện lên má hồng. Cô cảm thấy bối rối, rốt cuộc thì cô còn là một cô gái chưa trải sự đời.
“Đừng ngại ngùng, chỉ cần để lộ sau lưng là được rồi. Tôi đi ra ngoài trước, khi nào cô xong thì gọi tôi.” Triệu Lâm làm bác sĩ, không hề suy nghĩ nhiều, dặn dò một câu rồi ra ngoài đợi Lý Sơ Ảnh gọi mình.
Lý Sơ Ảnh ngồi trên giường, cảm thấy thế giới trước mắt có chút lắc lư, giống như là say rượu.
Cô không nhịn được sờ sờ mặt mình. Nóng!
Cực kì nóng!
Chuyện gì vậy trời?
Trong phòng khám có gương. Cô đi đến trước gương mới phát hiện mặt và cổ mình đều đỏ bừng.
Trong lòng cô đương nhiên tin rằng Triệu Lâm không phải là loại người háo sắc d3 xồm.
Điều cô lo lắng là nếu mình chủ động c ởi đồ thì anh có cho rằng cô là một cô gái ngả ngớn hay không?
Lúc Lý Sơ Ảnh đang nghĩ ngợi, phía sau lưng chợt truyền đến cơn đau dữ dội, lập tức kéo cô trở về hiện thực.
Mình đang suy nghĩ gì vậy? Triệu Lâm là một sự tồn tại có thể sánh ngang với Vương Thánh Thủ. Đây chỉ là một lần chữa bệnh bình thường thôi.
Nghĩ đến đây,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-dai-long-y/1086898/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.