Giang Nghiêm Phong lần này quả thật rất tức giận, mà Ân Ngôn lòng đau đớn vì bạn mình nên tâm trí chỉ muốn chết. Để mặc Giang Nghiêm Phong giày vò mình, đối với Ân Ngôn bây giờ tốt nhất là càng đau đớn càng tốt, như vậy cậu sẽ quên đi sự nổi đau trong tim mình, có thể tạm thời quên đi lỗi lầm của bản thân đã hại Trương Nghi.
Giang Nghiêm Phong sáng sớm đã rời đi hắn để Ân Ngôn ở lại biệt cho người chăm sóc.
Nằm trên giường đến giữa trưa thì Ân Ngôn mới tỉnh, nhưng chính là cả người không có sức, đau đớn toàn thân đặc biệt là phần eo, hạ thể của cậu rất đau.
Ân Ngôn buồn bã: "Tại sao vẫn chưa chết!"
Lúc này có người đi vào.
Chu Chính: "Cậu tỉnh rồi à, thật tốt, đã đói rồi đúng không, đã chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi này."
Ân Ngôn nằm bất động: "Anh là ai?"
Chu Chính đỡ Ân Ngôn giúp cậu ngồi dậy: "Tôi tên Chu Chính là bác sĩ, cũng là bạn của Giang Nghiêm Phong."
Ân Ngôn lòng thấy buồn cười: "Tên ác ma đó cũng có bạn sao?"
Chu Chính nghe vậy cũng hiểu: "Biết nhau từ nhỏ, hắn giúp đỡ tôi rất nhiều."
Ân Ngôn chẳng quan tâm: "Đưa điện thoại cho tôi."
Chu Chính cầm lấy điện thoại của Ân Ngôn ở gần đó đưa qua.
Ân Ngôn gọi điện cho Phương Tập: "Cậu xin nghỉ dùm mình hai ngày."
Phương Tập: "Ừ, cậu bị bệnh hả, tối qua cậu đi đâu nữa vậy, bây giờ đang ở đâu."
Ân Ngôn mệt mỏi xoa thái dương: "Mình đang ở nhà một người bạn, không cần lo, hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-doi-chiem-giu/408941/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.