Biên Biên đang kéo dây xích, Nhan Hi đi theo về phía trước, rẽ vào là lên thẳng thang máy.
“Đinh…” cửa thang máy từ từ mở ra, tương đương với âm thanh nhắc nhở, Nhan Hi tăng nhanh tốc độ.
Giang Trì Chu và Tiêu Nhiễm một trước một sau đi ra khỏi thang máy, ba người mặt đối mặt chạm nhau, bầu không khí trở nên vi diệu.
Tiêu Nhiễm không hổ là người yêu thích học tập, trong tay còn ôm một quyển sách, đúng là nghiêm túc học tập.
Như vậy Giang Trì Chu thì sao?
Nhan Hi mím môi rồi đảo mắt nhìn về phía hai người trước mặt, “Hai người bọn anh, cùng nhau trở về hả?”
Vẫn là lần đầu tiên cô thấy Giang Trì Chu và Tiêu Nhiễm đơn độc đi chung một chỗ.
Trong lòng Tiêu Nhiễm giật mình, nhanh chóng liếc nhìn người bên cạnh rồi giành trước giải thích, “Vừa rồi em gặp phải ở dưới lầu.”
“À.” Nhan Hi lấy tay kéo dây xích rồi nhường ra một đường.
Kết quả, Tiêu Nhiễm không nhúc nhích, Giang Trì Chu cũng không đi.
Bàn tay Nhan Hi vươn về phía hàng nút lên xuống phía trước đang dừng lại giữa không trung, chợt rút lại. Cô vòng đến trước mặt Giang Trì Chu, ngón tay mảnh khảnh lắc lư ở trước mắt anh rồi hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Giang Trì Chu cụp mắt, ánh mắt nặng nề, có vẻ như tâm trạng không được tốt.
Dưới cái nhìn chăm chú mãnh liệt kia, anh nhả ra hai chữ có lệ, “Không sao.”
Chẳng đợi Nhan Hi nhận ra, anh đã lướt qua hai người rồi xoay người vào hành lang.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-doi-rung-dong/2429439/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.