Đêm, mây tím hồng lập lòe lóe lên ánh sáng rực rỡ, giống như làn khói mỏng che phủ đường phố.
Dòng xe cộ đan nhau qua lại không ngớt, cửa kính xe được kéo xuống, nhưng cảnh vật sầm uất trước mắt bị một bức tranh thay thế, chính là vũ điệu nghê thường hoa mỹ của Nghê Lạc Trần, giống như mây trôi trong bầu trời đêm mỹ lệ, lại giống như cánh hoa uyển chuyển rơi trong gió, giống như còn mang theo mùi hương say lòng người. Tim vô cớ lại rối loạn, có lẽ tối nay, tôi còn kích động hơn anh nữa, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân.
Xe dừng lại ở đầu phố, ánh đèn màu cam từ cửa hàng bánh ngọt chiếu ra, thỉnh thoảng mùi bơ bay tới, ngọt, rất ấm áp, tôi bảo tài xế taxi dừng lại, “Bác tài, chờ tôi một chút.”
Đi vào trong tiệm bánh ga tô , kiểu dáng đầy màu sắc rực rỡ làm rối loạn thị giác của tôi…
“Cô gái, trong nhà có sinh nhật sao, có sữa tươi, nước trái cây, chocolate, hương trứng, tùy ý cô lựa chọn.”
Suy nghĩ một hồi, tôi chọn một cái bánh không hề rực rỡ, màu sắc cũng dễ chịu, cô gái bán bánh giúp tối gói lại.
“Cô à, cần viết câu chúc mừng lên đó không?”
Tôi lắc đầu, chúng tôi chưa từng nói qua lời hoa mỹ, đôi khi nên bỏ bớt để có cảm giác chân thực.
Về đến nhà, giống như tôi nghĩ thật vắng lặng, chỉ duy nhất có âm thanh phát ra từ tivi trong không gian và ánh sáng mờ ảo, lúc này tôi mới nhớ trước khi đi đã quên không tắt nó, mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-lac-tran-duyen/808409/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.